
ỡng con cái lớn khôn là trách nhiệm của cả cha và mẹ, thế mà, Hà
Quốc An đã nhẫn tâm vứt bỏ gia đình, bỏ vợ, bỏ con chạy theo tình yêu mới. Đứa
con từng là kết tinh của tình yêu giờ trở nên dư thừa, thành vật hy sinh của
cuộc hôn nhân này. Tôi đã từng nghĩ suốt đời sẽ chăm lo cho con và sẽ không bao
giờ đi bước nữa. Nhưng làm như vậy lại không công bằng với mình, tôi vẫn còn
trẻ, còn rất nhiều việc phải làm, trước mặt tôi vẫn còn một con đường dài dằng
dặc mà tôi phải bước tới. Hơn nữa tôi lại càng không muốn một mình khổ sở, vất
vả nuôi con, còn Quốc An thì tung tăng bay nhảy, ung dung tự tại ở một nơi nào
đó mà hưởng thụ duyên mới và sống sung sướng thong dong. Đôi lúc tôi cũng thấy
mình thật ích kỷ, nhưng tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa.
Ở công ty tôi, có một chị đồng
nghiệp ly dị chồng, chị giành quyền nuôi con vì sợ phải xa con. Rồi trong mười
mấy năm trời, chị đã kết hôn hai lần nữa, nhưng cả hai lần đều thất bại. Chị
thường nói, điều kiện đầu tiên mà chị chọn làm chồng là người đó phải biết yêu
thương đứa con của chị với người chồng cũ. Người chồng thứ hai của chị là một
công nhân đường sắt, tính tình nóng nảy, ích kỷ. Đã nhiều lần cái tính độc ác
của ông ta khiến chị không thể chịu nổi. Chị lo rằng sau này ông ta sẽ tệ bạc
với con của chị. Vì con, chị đã ly hôn. Chị nói, những thói xấu của chồng, chị
có thể chịu đựng được, nhưng tệ bạc với con chị thì chị không thể nào chấp
nhận. Lần tái hôn thứ hai, chị lấy một ông cán bộ đã ly dị vợ và nuôi một đứa
con đang học trung học. Hai vợ chồng sống chung một mái nhà với hai đứa con
riêng trạc tuổi nhau. Hai đứa nhỏ xích mích hoài nên họ cũng như nước với lửa,
cuối cùng đành ly hôn. Tới bây giờ, chị ấy vẫn sống một thân một mình. Con cái
đã trưởng thành và đi Bắc Kinh học đại học, chị sống một mình lẻ loi, không yêu
ai nữa. Chị đã dành trọn tình yêu cho con. Con cái chính là cuộc sống của chị,
có thể nói chị chính là người mẹ mẫu mực của Trung Quốc. Nhưng với riêng chị
thì cuộc sống thật quá tàn nhẫn.
Tôi không muốn là người mẫu mực như
vậy. Tôi không muốn vì con mình mà hy sinh tất cả.
Quan điểm của tôi, với một số người
nào đó, có vẻ như quá vô tình, người mẹ nào trên đời này mà chẳng yêu con.
Nhưng cùng với việc yêu con, chúng ta cũng phải nghĩ cho mình nữa chứ, đúng
không? Quốc An cũng đã đến. Thấy anh ta, tôi chỉ nói, “Tôi đi trước đây” và vội
vã bước nhanh ra khỏi phòng bệnh. Ra tới cửa bệnh viện, tôi dừng lại một chút,
xoay người lại xem Hà Quốc An có đuổi theo mình hay không? Lần này thì không,
anh ta đã không còn đuổi theo tôi nữa, lòng tôi lại hơi thoáng thất vọng, buồn
bã, thấy tủi thân, muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự.
Tôi về nhà trong một trạng thái vô
hồn và người mệt lả, nằm xoài trên sofa mà muốn khóc. Hà Quốc An có gọi điện
đến mấy lần, vừa nghe giọng anh ta, tôi liền cúp máy.
Thứ hai, ngày 16 tháng 4
Gần tối Đạt Minh gọi điện thoại đến, anh nói có một người bạn muốn gặp tôi và
bảo tôi phải đến ngay quán Thanh Thiên. Tôi hỏi anh, “Là ai vậy? Sao gấp thế?”
Đạt Minh chỉ cười trong máy, “Tuyết Nhi, cậu tới đây đi rồi biết”. Nói xong
liền cúp máy.
Thật đáng ghét, vừa mới tắm rửa xong, tôi định là tối nay sẽ ở nhà xem phimTiếu
Ngạo Giang Hồ vì nghe đồng nghiệp nói Lý Á Bằng diễn vai Lệnh Hồ Xung rất
tuyệt, càng xem càng thú vị. Hồi chiều trên đường về nhà, tôi đã ghé qua tiệm
thuê phim, định tối nay mình sẽ xem cho đã. Tôi cũng là “khách giang hồ thân
bất do kỷ”, chỉ có điều không có khí phách ngang tàng như những bậc anh hùng kì
nữ mà thôi.
Tôi vội vàng sửa soạn một chút rồi
đến quán Thanh Thiên. Đạt Minh và một cô gái đang ngồi ở phòng trước đợi tôi.
Tôi nghĩ, là bạn gái của Đạt Minh chăng? Có ý gọi tôi đến để làm quen chăng?
Thấy tôi vừa đến, Đạt Minh và người bạn gái kia đứng dậy ra đón, Đạt Minh cười,
chỉ cô gái và hỏi, “Tuyết Nhi, cậu còn nhớ cô ấy chứ?”. Cô gái mỉm cười nhìn
tôi. Tôi vội vàng lục lại ký ức. À! Tôi nhớ ra rồi, “Cậu có phải là Tần Minh
Quyên đó không?”.
Minh Quyên thấy tôi đã nhận ra bạn
cũ, liền mỉm cười rạng rỡ, “Cô bạn cũ của tôi! Cậu vẫn còn nhớ mình sao?”
“Sao quên được?” Tôi bước tới năm
tay cô ấy, vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên. “Thế nào rồi, cậu vẫn khỏe chứ? Làm
việc phát tài ở đâu vậy?”
Minh Quyên có nụ cười rất đẹp, với
một suối tóc dài, gương mặt trái xoan, mặc một bộ đầm hồng, dáng người đầy đặn.
Cô vẫn là một đại mỹ nhân như thuở nào.
“Minh Quyên, cậu vẫn đẹp và trẻ
trung như trước. Cậu xem mình nè, giống hệt bà lão không?” Đạt Minh đứng bên
cạnh nhìn chúng tôi cười nói vui vẻ mà không chen vào được lời nào. Để chúng
tôi vui vẻ hào hứng một lúc rồi, anh mới nói, “Mời hai bạn, chúng ta cùng lên
lầu vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”. Tôi nói chuyện tiếp với Minh Quyên, “Minh
Quyên vẫn xinh đẹp như ngày nào, sao không dẫn chồng cùng đến chơi?”
Minh Quyên vừa rót rượu vừa trả lời
tôi, “Mình làm gì có chồng hả cậu? Ôi! Người mình yêu thì không yêu mình, người
yêu mình thì mình lại không yêu…” Đạt Minh vừa tiếp rượu cho chúng tôi, vừa
luậ