
cô rít qua kẽ răng hai chữ : “Là anh…”.
Tại sao lại là anh ta? Không, không thể!
Trong nỗi sợ hãi đến tột độ, cô cố gắng ngửa đầu ra phía sau, nhịp thở của hai
người đã tách ra, tạo ra một khoảng cách, cuối cùng đã nhìn rõ trạng thái hiện
tại.
Một tiếng hét lớn, Tiền Đa Đa đột ngột rút tay lại. Động tác của cô quá mạnh,
Hứa Phi không kéo kịp, bịch một tiếng, liền nghe thấy đầu cô đập mạnh vào cánh
cửa cạnh ghế phụ, Tiền Đa Đa đau đến nỗi hai mắt đỏ rực, ôm đầu chán chường đến
tột độ.
“Em có sao không?”.
“Anh đừng chạm vào tôi!”. Ôm đầu đợi cơn đau trôi qua, Tiền Đa Đa cúi đầu
xuống, nhìn thấy cổ áo mình hở ra, ngay cả chiếc áo ngực bằng ren bên trong
cũng nhìn thấy rõ mồn một. Không còn để tâm đến đầu nữa, cô luống cuống lấy tay
che cổ áo, ánh mắt nhìn anh cuồng nộ, “Tên họ Hứa kia, tôi sẽ tố cáo anh tội
hiếp dâm!”.
Câu này… đáng lẽ phải là anh nói mới đúng. Dục vọng đã tụt xuống, Hứa Phi muốn
giải thích, nhưng ánh mắt cô nhìn anh giống như đang nhìn một kẻ phạm tội hiếp
dâm. Cơn thịnh nộ đã bốc lên đầu, ánh mắt anh sầm xuống, “Tiền Đa Đa, em say
rồi”.
“Chính vì thế anh mới đưa tôi lên xe, làm tôi, làm tôi…”. Không nói tiếp được
nữa, Tiền Đa Đa vừa xấu hổ vừa tức giận, mắt liếc vào đồng hồ trên tay, mười
một giờ năm mươi chín phút. Thật thế ư? Cái ngày dài đằng đẵng này vẫn chưa hết
hay sao? Cô thực sự thấy quá đủ rồi?
Cô đưa tay đẩy cửa xe ra, nếu có thể, hay cho cô một chiếc chổi của phù thủy,
cô muốn biến mất ngay lập tức.
“Tôi muốn đưa em về nhà, hỏi em địa chỉ em lại không trả lời. Tiền Đa Đa, em
làm gì vậy?”. Hứa Phi túm lấy cô trong trạng thái đã thò nửa người ra ngoài,
anh bất ngờ cất cao giọng hơn.
“Tôi tự về nhà, không cần anh phải đưa”. Gió lạnh thổi tới, đầu lại bắt đầu
chuếnh choáng, nhưng Tiền Đa Đa đã hạ quyết tâm sẽ rời xa người đàn ông khiến
cô mất hết thể diện này, động tác kéo rất mạnh.
Áo khoác của cô lúc đầu chỉ khoác trên người, vì kéo mạnh quá nên rơi xuống,
không còn cách nào giữ được thăng bằng, cô hét lớn, cuối cùng Đa Đa kết thúc
một ngày thất bại nhất trong cuộc đời cô bằng một cú ngã thê thảm.
Bên tai có tiếng đóng cửa, tiếp đó là tiếng bước chân dừng lại bên cạnh cô,
chiếc bóng dưới đất từ từ thu lại. Bốn xung quanh yên tĩnh quá, anh ngồi xổm
trước mặt cô, hơi thở nghe rõ mồn một.
“Đi đi!”. Cô không ngẩng đầu lên, giọng rất khẽ.
Đêm khuya thanh vắng, nhìn cô như hận anh thấu xương, anh không có kinh nghiệm
đối phó với một cô gái nửa say nửa tỉnh, hoặc là bỏ đi sẽ tốt hơn.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng có một giọng nói, của
anh, rất khẽ, nhưng rất mềm mại, thậm chí kèm theo cả chút dỗ dành, “Để tôi đưa
em về nhà”.
“Nhà em ở đâu?”. Anh vẫn hết sức nhẫn nại.
Lần trước anh tỏ ra kiên nhẫn như thế này là khi anh mới mười tuổi, lúc đó có
cô bé hàng xóm đã khóc thút thít vì lạc đường trước cổng nhà anh. Đối với một
cô bé ba tuổi, đứng cách nhà năm trăm mét chẳng khác gì lạc đến chân trời góc
bể, anh dắt tay cô bé đưa về nhà, vừa đi vừa dỗ dành cô bé, lòng bàn tay toàn
nước mắt và nước mũi.
“Tôi bảo anh về đi cơ mà!”. Cô vẫn không chịu dừng bước, tại sao người đàn ông
này vẫn chưa biến mất? Cô ghét anh ta, cô hận anh ta.
Hốc mắt đau nhói. Trời ạ, cô thực sự không muốn khóc trước mặt người đàn ông
chết tiệt này, cô cắn chặt đầu lưỡi để nước mắt mình chảy ngược vào trong, cô
đối chọi với tâm trạng tồi tệ của mình một cách vô cùng chật vật.
“Được thôi, anh sẽ gọi điện thoại cho giám đốc phòng nhân sự”. Anh tìm điện
thoại.
Gì cơ? Hôm nay cô vẫn còn chưa đủ mất mặt hay sao? Lẽ nào anh ta muốn cho cả
công ty biết hết ư? Tiền Đa Đa giật mình, vội ngẩng đầu lên, một tay túm chặt
cánh tay anh.
Đèn đường trên con đường nhỏ này cách nhau rất xa, ánh đèn lờ mờ. Dưới ánh sáng
này, đôi mắt cô lại sáng rực lên, nhìn kỹ mới thấy đó là nước mắt đong đầy
trong mắt cô.
Cô say rồi. Anh thầm nhắc mình, có người sau khi say sẽ gây ra những chuyện rất
khó tưởng tượng, ví dụ Tiền Đa Đa.
Vừa nãy cô gào khóc trên đường, túm chặt cổ áo anh, cưỡng hôn anh trong xe, sau
đó lại nổi trận lôi đình.
Cô say rồi, chính vì thế dù là khóc hay cười, tất cả đều không thể nghĩ là
thật.
Nhưng anh mềm lòng biết bao, muốn ôm cô để an ủi cô, vẫn muốn tiếp tục nụ hôn
ban nãy…
Gay rồi, anh không uống bao nhiêu rượu, mà lại bị say lây trước một kẻ say.
“Không được gọi, tự tôi về nhà”. Cuối cùng cô đã mở miệng, cố gắng đứng dậy,
mặc dù chân mềm nhũn, nhưng kể cả có chết cũng không thể chết trước mặt người
đàn ông này.
Khu nhà ở bên cạnh có xe chạy ra, đèn pha bật sáng, tốc độ rất chậm. Tiền Đa Đa
vẫy tay gọi xe, động tác mạnh quá, suýt lao xuống đường.
Anh đã nhanh tay kéo cô lại, nhưng cô giằng ra, lúc mở cửa xe ra đầu không
ngoái lại.
Lái xe liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu bên trong với ánh mắt đầy hồ nghi, sau
khi nói ra địa chỉ, Tiền Đa Đa liền che mặt rên rỉ. Đừng nhìn nữa! Hôm nay Tiền
Đa Đa thực sự không còn mặt mũi nào để gặp mọi người.
Khi chưa đi gặp gỡ đối
tượng qua người làm mối, giới thiệu, cảm thấy điểm n