
ột cái mà đã phải xa đất nước này rồi, sau này không biết có còn cơ hội quay
trở lại nữa không?”.
“Hiện nay bay khắp thế giới cũng chỉ mất một ngày, đi công tác hay đi du lịch
cũng thế, lúc nào thích quay trở lại là quay trở lại thôi”.
“Cũng phải, có thời gian em cũng sang Paris nhé”.
“Paris? Lần trước em sang đó họp, mu bàn tay của em suýt bị tróc một lớp da,
chị thường trú ở đó phải cẩn thận đấy”. Đa Đa hít một hơi thật sâu, cố làm ra
vẻ nghiêm túc nói.
Thông thường người đi thì trà nguội, nhưng Đa Đa lại ngược lại, không còn mối
quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, nói chuyện lại thấy thoải mái hơn.
Giám đốc điều hành cười vui vẻ, cảm xúc chuẩn bị phải chia ly cũng không còn
nữa.
Lúc gần đến khách sạn, Đa Đa đòi xuống xe trước, sau đó một mình đi vào khách
sạn.
Bữa tiệc tổ chức ở phòng tiệc trên tầng ba. Lúc cô bước vào, mọi người gần như
đã đến đủ, bàn tiệc đặt tấm biển ghi tên cô vẫn dành riêng một chỗ cho cô.
Lúc bước đến, Đa Đa có cảm giác sau lưng không biết có bao nhiêu con mắt đang
nhìn mình. Nếu ánh mắt có hình, cô nghĩ không biết mình đã bị cắt thành bao
nhiêu mảnh rồi.
Chỉ có điều tất cả chỉ là cảm giác, mắt Đa Đa vừa cận thị lại vừa loạn thị, cứ
đến tối là không nhìn rõ được gì. Chỉ lúc lái xe cô mới đeo kính, những lúc
khác cô không thử áp dụng bất cứ biện pháp gì để cải thiện thị lực, mà theo
thói quen chỉ chú ý đến phạm vi trong vòng ba thước trước mặt, không quan tâm
gì đến mọi người và cảnh vật xung quanh.
Những con người và sự việc thực sự cần cô phải chú ý đều nằm trong phạm vi ba
thước này, còn những người khác, chỉ đơn thuần là lãng phí công sức mà thôi.
Người đi đường đi ngang qua chỗ cô mặc mốt mới gì, hoặc chiếc xe SUV mới xuất
hiện trên thị trường là của hãng nào có liên quan gì đến cô? Nếu có cái nào cần
nhìn cho thật rõ, thì đó là trường hợp điển hình trên đời không có nhiều chuyện
như vậy, mà chỉ do những người tầm thường tự gây rắc rối mà thôi.
Do có thói quen sống như vậy, nên sau khi ngồi xuống, Đa Đa mới phát hiện ra
bên trái và bên phải mình đều là gương mặt mới, một nam một nữ. Họ lịch sự gật
đầu với cô, sau đó tự giới thiệu mình.
Cách đó một ghế mới là người của khối thị trường mà cô quen. Trợ lý của cô Tiểu
Lãm đang nói chuyện hào hứng, mặt mày đỏ bừng, lúc này đây mới thò đầu sang nói
thêm: “Chị ơi, các anh chị ấy từ Nhật Bản sang, đồng nghiệp mới nhé”.
Các đồng nghiệp mới đều là người Nhật Bản, nhưng nói tiếng Anh rất tốt, mới đến
Thượng Hải hai ngày, tuần sau bắt đầu chính thức vào làm việc trong công ty. Đa
Đa nói chuyện với họ vài câu, lòng thầm thắc mắc, tại sao có người mới đến mà
một trưởng phòng trong khối thị trường như cô không nhận được thông báo từ
trước nhỉ?
“Lần này chỉ có hai người từ công ty bên Nhật Bản sang ư?”.
“Không”, cô gái được hỏi gật đầu rất lịch sự sau đó mới trả lời, “Chúng tôi là
trợ lý của anh Hứa, chúng tôi sang cùng với anh ấy”.
Anh Hứa? Tại sao lại mọc thêm một người nữa nhỉ? Khuôn mặt Đa Đa lộ rõ vẻ thắc
mắc, nhưng ánh đèn trong phòng đã tối lại, sếp Tây và giám đốc điều hành cùng
bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay nổi lên. Cô ngại không muốn hỏi tiếp nữa, cũng
bắt đầu vỗ tay theo.
Theo thông lệ, phần đầu tiên của bữa tiệc chia tay là những lời tán dương. Trụ
sở chính của công ty ở Trung Quốc được đặt tại Thượng Hải, thay thế giám đốc
điều hành là một sự kiện lớn, chính vì thế các phòng ban đều tham gia bữa tiệc
này. Phía dưới mọi người ngồi kín chỗ, phụ nữ, nam giới mặc quần áo chỉnh tề,
gương mặt của quốc gia nào cũng có.
Nghe nói ứng cử viên của chức giám đốc điều hành lần này cuối cùng đã phá vỡ
thông lệ người Trung Quốc khó được đảm nhiệm các vị trí quản lý then chốt, nghe
nói giám đốc điều hành lần này được chọn từ nội bộ công ty, nghe nói…
Rất nhiều điều nghe nói, chính vì thế khi giám đốc điều hành còn đang ngân ngấn
nước mắt kể về những cái được và mất của mình trong thời gian ở Thượng Hải mấy
năm qua, các nhân vật lớn nhỏ ở các phòng ban đã bắt đầu đưa mắt tìm kiếm những
ứng cử viên cho vị trí giám đốc điều hành mới. Bàn của khối thị trường vốn được
đặt ở giữa, lúc này lại càng là tâm điểm thu hút ánh mắt của mọi người.
Và Tiền Đa Đa lại càng là tâm điểm trong số các tâm điểm đó, nhưng cô không có
thời gian đếm xỉa đến những ánh mắt đó. Ngoài chuyện hai vị đồng nghiệp Nhật
Bản mới đến gây bất ngờ cho cô, Đa Đa lại phát hiện ra rằng, trong bữa tiệc
quan trọng như thế này, Elizabeth ngồi bên cạnh Nhậm Chí Cường lại tỏ ra khác
thường, liên tục mỉm cười với cô.
Thấy hơi lạ. Nhưng nét mặt của Nhậm Chí Cường lại rất bình thường, khách khí
hỏi cô một câu, sau đó không chuyện trò gì nữa.
Nhậm Chí Cường vào công ty sớm hơn cô mấy năm, chỉ làm việc ở trong nước, là
người có thâm niên của khối thị trường, ngoài việc thiếu một số kinh nghiệm làm
việc ở nước ngoài, không còn chê được điểm gì. Kể từ khi cô về nước và giữ vị
trí đồng cấp với anh ta, anh ta và cô đã đấu ngầm với nhau rất lâu rồi.
May mà hai người dẫn dắt các đội ngũ khác nhau, làm các dự án khác nhau, muốn
so sán