
tên nào hay tên
đó.” Người phụ nữ gạt phắt tay Ngô Quế Lan ra, khinh bỉ nói rồi tiếp tục đánh.
Ngô
Quế Lan loạng choạng suýt ngã, tức giận nhìn tên nhà hàng, “Mì bò họ Lý”, lại
liếc đám người khoanh tay đứng nhìn bu quanh, không khỏi cười lạnh, song lập tức
đã thay bằng một nụ cười quyến rũ.
“A…
Đây không phải là anh Lý sao?” Cô lắc mông đi đến bên kia, ôm lấy cánh tay người
đàn ông đang khí thế ngút trời, nũng nịu nói: “Vừa rồi em còn không nhận ra đấy!”
Tất
cả mọi người bị một câu này làm cho kinh ngạc, bao gồm cả người đàn ông kia.
Ông ta ngừng tay đánh, kì quái nhìn cô gái vừa xuất hiện này, thấy cô còn trẻ,
bề ngoài cũng không tệ, bèn không đẩy ra mà chỉ hỏi: “Cô là ai?”
“Ai
da, anh, nhanh như vậy đã quên người ta…” Ngô Quế Lan mặt dày cọ cọ vào thân dưới
ông ta, liếc nhìn lửa giận hừng hực trong mắt người phụ nữ bên cạnh, nụ cười
càng đượm, “Người ta là Lan Nhi ở tiệm massage Tinh Nguyệt đây, thì ra anh nói
chờ anh ly hôn với cọp mẹ ở nhà sẽ chuyển về sống với em chỉ là dỗ ngon dỗ ngọt
sao?” Nói đến đây, cô ra vẻ ai oán, đấm như mưa vào người đàn ông bên cạnh,
nhưng ai nhìn cũng thấy là hờn dỗi.
“Tinh
Nguyệt…” Người đàn ông hiển nhiên bị dọa, phản ứng trở nên trì độn, “Tôi chưa
thấy bao giờ…”
“Lý
Đại Tài!” Tiếng sư tử Hà Đông rống lên, làm người đàn ông giật mình tỉnh lại.
“Tú,
nhất định cô ta nhận sai người, anh không biết cô ta.” Ông chồng hoảng loạn rút
tay khỏi lòng Ngô Quế Lan, hấp tấp thanh minh.
“Anh
thật là không có lương tâm, hai ngày trước còn qua đêm chỗ người ta, bây giờ lại
muốn phủi sạch sẽ à? Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vây.” Ngô Quế
Lan cười lạnh, lửa cháy đổ thêm dầu.
Người
xung quanh nhìn thấy trò khôi hài như vậy đều cười cợt chỉ trỏ. Người phụ nữ
kia xưa nay hung hãn lấn chồng, làm sao có thể chịu nhục như vậy, không thèm
nghe chồng giải thích, xông lên định cho Ngô Quế Lan một bạt tai. “Tao đánh chết
mày, con hồ li tinh không biết xấu hổ này!”
Ngô
Quế Lan cười khẩy, giơ tay một cái đã giữ được cổ tay người phụ nữ kia. Cô rất
khỏe, bà ta sao có thể là đối thủ. “Muốn ăn vạ thì tìm chồng bà đi, đừng có đụng
đến tôi.” Cô nghênh ngang hất bà ta về phía người đàn ông bên cạnh.
Lúc
ngã vào lòng người đàn ông kia, bà ta đem mọi tức giận trút lên chồng, điên cuồng
cào cắn, “Đều tại anh… Đều tại anh… Đồ vô lương tâm!”
Người
đàn ông chân tay luống cuống lĩnh đòn, muốn biện minh mà người phụ nữ kia căn bản
không muốn nghe. Bị đánh dập dụi, lại mất mặt trước bao nhiêu người, ông ta
cũng dần dần nổi nóng, giáng một cái tát lên mặt vợ. Bà ta bị đánh càng trở nên
tức giận, vì vậy cục diện lúc đầu hai vợ chồng bắt tay đánh người ngoài ngay lập
tức chuyển thành nội chiến. Mà người khởi xướng, Ngô Quế Lan, đã rời xa tâm
bão, đi đến bên anh chàng vừa bò từ dưới đất lên, vẫn còn ngô nghê đứng một bên
nhìn.
“Đi
thôi!” Cô cười, kéo tay anh ta đường hoàng rời khỏi đám đông.
“Anh
theo tôi làm gì?” Ngô Quế Lan tức giận dừng lại, trừng mắt nhìn chàng trai nãy
giờ vẫn duy trì khoảng cách năm bước đằng sau.
Anh
ta dừng lại, đôi mắt đẹp đến quá sức chịu đựng mở to đầy vô tội nhìn Ngô Quế
Lan.
Đáng
lẽ mỗi người nên đi một ngả, ai ngờ anh ta lại đi theo cô đến tận ngõ nhỏ trước
nhà trọ, lại còn một mực im thin thít không nói câu nào cho đến khi Ngô Quế Lan
mất hết cả kiên nhẫn, hối hận tự mình rước lấy phiền phức.
“Cảnh
cáo anh đừng có đi theo tôi, bằng không chớ trách tôi không khách sáo!” Hung
hăng vứt ra một câu, Ngô Quế Lan lấy chìa khóa mở cửa sắt, rầm một cái đã chặn
anh ta lại bên ngoài.
Nhìn
cánh cửa sắt đóng chặt, chàng trai mờ mịt đứng đó không biết phải làm gì, đôi mắt
đẹp hiện lên một chút đau thương.
Hai
ngày trước anh tỉnh lại ở một nơi tràn ngập màu trắng cùng một mùi khó ngửi xộc
vào mũi. Trong đầu trống rỗng, xung quanh lại không có ai, im lặng như tờ đến mức
khiến cho anh ta phải sợ. Lúc ngồi dậy phát hiện trên tay mình cắm một ống dài
có kim tiêm, anh rút ra, mu bàn tay lập tức chảy máu đỏ lòm.
Từ
căn phòng đó đi ra, bên ngoài hành lang không một bóng người. Có hai người phụ
nữ mặc áo trắng đội mũ ở phòng bên cạnh đang tán gẫu, cũng không nhìn thấy anh.
Xuống
bao nhiêu tầng lầu, anh cũng không nhớ được, chỉ biết là càng đi xuống, càng thấy
nhiều người. Mỗi người đều lo làm chuyện của mình, không ai để ý đến anh.
Sau
đó, anh đi đến một con phố đông người qua lại, rốt cuộc không tìm được đường về.
Ngoài trời rất lạnh, anh vẫn không ngừng bước đi, lúc mệt thì theo dòng người
vào mấy trung tâm thương mại ngồi nghỉ, nhưng đến tối lại bị đuổi ra. Buổi tối
đầu tiên, anh ngồi ngoài cửa một hiệu thuốc mở thâu đêm, lạnh cứng cả người tưởng
không đứng dậy nổi, sau nửa đêm đành đứng dậy chạy tại chỗ, khổ sở đến tận hừng
đông. Buổi tối thứ hai, anh tìm được một nhà ga, dại ra một đêm trong phòng đợi.
Đói
khát vẫn đeo bám anh. Mỗi người anh gặp đều rất thờ ơ, anh cũng không dám đụng
vào đồ bày trên kệ trong siêu thị hay quán ăn, cho đến khi đi qua tiệm ăn nhỏ
kia, người đàn bà đó ân cần kéo anh đi vào,