
ừng ngụm nhỏ hết chỗ nước còn lại trong
cốc, sau đó chầm chậm quay người, thẳng lưng đứng đối diện với cô ta, nói: - Cô
có bao giờ nghĩ rằng, dù tôi và Thương Ngô không được ở bên nhau, anh ấy chưa
chắc đã thích cô không.
- Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ cần anh ấy có thể khỏe mạnh... - Mạc
Linh ngoảnh mặt đi, ánh mắt hướng nhìn những người bệnh đang đi dạo trên thảm
cỏ, giọng nói vốn lạnh lùng giờ có phần ấm áp, cô ta nói tiếp: - Ở mức độ nào
đó, thực ra thần tiên cũng giống như loài người, tâm nguyện lớn nhất là muốn
những người mình yêu mến được khỏe mạnh, bình an.
Tôi ngước mắt nhìn lên cửa sổ phòng bệnh tầng ba của Lâm Lỗi, rồi lại cúi đầu
nhìn mu bàn tay đang bắt đầu tấy đỏ, đầu óc hơi rối loạn.
Khi chưa làm người, tôi rời xa Thương Ngô vì tình yêu. Sau khi làm người rồi
kiên quyết được ở bên anh, cũng là vì tình yêu. Nếu bây giờ lại một lần nữa rời
xa, chẳng lẽ là vì có tình yêu với một người đàn ông khác sao?
Tôi muốn Lâm Lỗi được sống khỏe mạnh, vậy nên, phải mãi mãi rời xa Thương
Ngô?
Sự mãi mãi này, không phải chỉ đơn thuần là mấy mươi năm mà là đời đời kiếp
kiếp, nghìn vạn năm sau.
Thế nhưng, sau khi kết thúc cuộc đời này, tôi sẽ không nhớ gì về Thương Ngô
nữa, cũng chẳng thể nào tìm lại được anh nữa, cần bao lâu để quên nhỉ? Có lẽ,
sớm muộn gì chắc cũng quên được thôi...
Chẳng phải người ta thường nói là không thứ gì có thể địch nổi thời gian đó
sao.
Đến cái ngày cả hai cùng chẳng nhớ gì, tôi và Thương Ngô sẽ hoàn toàn không
còn quan hệ, liên can gì đến nhau nữa.
Cả hai cùng quên hết...
Vì nghĩ xa vời quá, vượt qua cả giới hạn tư duy của loài người nên dẫn đến
dấu hiệu tạm ngừng hoạt động của đại não.
Do đó, tôi nhanh chóng điều chỉnh lại hướng suy nghĩ, loại trừ yếu tố kiếp
trước và sau này, phạm vi chỉ còn bó hẹp trong thế kỷ này và tôi đang là một con
người bình thường.
Lâm Lỗi là mối tình đầu của tôi, hai chúng tôi đã từng rất yêu nhau.
Sau này, vì biết mình mắc phải bệnh hiểm nghèo nên anh đã cố ý tạo ra sự hiểu
lầm rồi chia tay với tôi.
Sau này nữa, khi anh sắp chết, tôi lại vô tình biết được toàn bộ sự thật.
Giờ đây, cơ hội cứu sống anh đang bày ra trước mắt, trong thoáng chốc, tôi
nên lựa chọn thế nào đây?
Sau khi chia tay với anh, tôi đã yêu một người đàn ông khác, lúc này lại vì
muốn cứu anh mà nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của người kia. Sau khi tháo gỡ tất cả
mọi hiểu lầm, liệu tôi có còn tư cách để yêu?
Ai có thể nói cho tôi biết nên làm thế nào không?
Tôi nghĩ mãi mà vẫn chẳng thông suốt được điều gì, Mạc Linh không còn đủ kiên
nhẫn chờ đợi thêm, cô ta rất thiện ý giúp tôi tổng kết lại:
- Tình hình hiện nay không có gì phức tạp, chỉ tôi mới có thể cứu sống Lâm
Lỗi. Hơn nữa, tôi cũng có cách đối phó với tất cả những người biết về bệnh tình
của anh ta, đó là thay đổi ký ức, cùng lắm thì coi đó là chẩn đoán nhầm. Nếu
không sẽ có rất nhiều điều bất lợi cho các người. Tôi đảm bảo sẽ không để lại
bất kỳ phiền phức nào. Sức khỏe của anh ta hoàn toàn có thể bình phục, chậm nhất
là sau một tháng. Đến lúc đó, các người hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy
ra chuyện gì, mọi thứ sẽ vẫn như trước đây. Ngoài ra, còn có một điều tôi cần
nhắc nhở cô, tôi là một thầy tế, vốn có khả năng thay đổi vận mệnh. Vậy nên, nếu
không muốn hại chết Thương Ngô thì cô hãy từ bỏ ý nghĩ tìm anh ấy giúp đỡ
đi.
Cô ta ngừng một lát rồi lại nhìn tôi với vẻ giễu cợt, nói:
- Đương nhiên, cô có thể từ chổi lời đề nghị của tôi. Dù sao, đối với loài
người, chết chỉ là một quá trình chuyển đổi luân hồi. Sau này, nếu cô có thể
quay về thiên giới, có lẽ cô sẽ phát hiện ra rằng, cuộc đời của người phàm chỉ
là thoáng chốc, chẳng đáng được nhắc đến.
Tôi cười méo xẹo.
Vì đối với tôi, những điều này thật vớ vẩn.
Tôi chỉ biết rằng, nếu có một ngày, bố mẹ Lâm Lỗi hỏi tôi rằng: "Hai bác giao
con trai cho cháu, con trai bác có khỏe không?".
Tôi biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với hai bác rằng, con trai của hai bác
đã chết một cách đơn độc trong sự hiểu lầm của tất cả mọi người và trong lời
nguyền rủa là "đồ đàn ông cặn bã" của cháu.
Vậy nên, tôi không thể chối từ.
Cũng giống như Trương Thần, dù anh bị người yêu cũ phản bội, thế nhưng hễ cô
ta xảy ra chuyện, anh vẫn không phớt lờ được.
Tôi còn nhớ bốn từ Trương Thần nói: "Không thể bỏ mặc".
Giờ đây, tôi cũng làm như vậy đối với Lâm Lỗi: Không thể không cứu.
Thực ra, nếu lúc đầu cho tôi tự lựa chọn, tôi nhất định sẽ đi cùng Lâm Lỗi
đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Anh chết rồi, chắc chắn tôi rất đau buồn
nhưng lúc đó tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, trước sau như một, không hề ân
hận.
Anh đã không cho tôi cơ hội chọn lựa...
Tôi hiểu, tất cả những gì anh làm là muốn tốt cho tôi.
Trên thực tế có thể nói một cách tàn nhẫn rằng, nếu như mấy năm sau mới biết
được tin anh đã chết, một người vô tâm như tôi có lẽ chỉ thoáng chút buồn rồi
lại quên ngay, căn bản sẽ không tìm hiểu xem năm đó anh có phải thực sự có bạn
gái mới hay không.
Tiếc thay, ông trời không cho chúng tôi nhiều điều "nếu như" đến thế.
C