
ờng nhắm mắt, đầu óc trống rỗng nhưng không sao ngủ nổi, suy
nghĩ một lát, tôi quyết định dậy đi tìm Thương Ngô.
Vừa mở cửa phòng thì đúng lúc thấy Thương Ngô bưng một cái bát đang bốc hơi
nghi ngút đi về phía phòng tôi. Anh vẫn chưa thay quần áo trên người, tóc còn
hơi ướt.
Trông thấy tôi mở cửa, Thương Ngô đi vào một cách tự nhiên, miệng cằn
nhằn:
- Uống bát trà gừng này đã rồi hãy ngủ, đừng để bị cảm cúm rồi sốt, anh không
muốn lại một lần nữa phải lau người cho con cá ươn, nhớp nháp đâu.
Có lẽ do bát trà gừng còn rất nóng nên phải nhanh chóng đặt nó lên bàn, anh
hơi khom lưng, chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào người, vai và lưng anh rộng
nhưng hơi gầy.
Tôi đến bên, ôm chặt eo anh từ phía sau, nửa khuôn mặt áp chặt vào lung
anh.
Cơ thể anh hơi cứng lại, vội đứng thẳng dậy, đặt lòng bàn tay lên tay
tôi.
Hình như tôi sắp bị cúm rồi, mũi bắt đầu ngàn ngạt, giọng nói khàn khàn:
- Khi mới đến, hình như anh có nói, động tác này là thói quen của em trước
đây.
- Ngày đó, anh còn nói, nhất định sẽ khiến em yêu anh, cho dù em không còn
nhớ gì. - Thương Ngô quay người lại, cúi đầu nhìn tôi, anh nhướn mày, nói: - Bây
giờ, câu nói của anh đã thành hiện thực chưa?
Tôi không dám nhìn, chỉ chúi đầu vào lồng ngực anh rồi nói bâng quơ, chẳng
liên quan gì đến câu hỏi:
- À, đúng rồi, em có nói là đi đường nào đâu, sao ban nãy anh tìm được
em?
Anh im lặng một lát, giọng nói vừa man mác buồn vừa như than trách, nghe hơi
khàn khàn:
- Tiểu Tường, dù em ở đâu, chỉ cần anh muốn tìm thì nhất định sẽ tìm
thấy.
- Anh là thần tiên thì huênh hoang gì chứ? - Tôi vừa cười vừa nắm lấy vạt áo
anh cọ cọ lên mặt, nói tiếp: - Đã sợ sấm thì đừng có ra ngoài, nhỡ hoảng quá rồi
ngất xỉu giữa đường thì xấu hổ lắm.
Thương Ngô im lặng không nói gì, hình như tôi cảm nhận được ánh mắt anh đang
tập trung vào cơ thể mình, xuyên qua lớp da thịt, nhìn thấu trái tim không biết
là có màu gì của tôi. Rất lâu sau đó anh mới khẽ nói một câu:
- Anh không sợ sấm, anh chỉ sợ... lại một lần nữa không tìm thấy em.
- Lại ư?
Giọng anh trầm xuống:
- Có lẽ em đã biết, anh từng bị trừng phạt vì làm trái luật trời. Lúc ấy anh
bị trói vào cột, chịu sấm đánh hơn tháng trời, nên đành phải trơ mắt nhìn em dứt
khoát ra đi giữa cơn sấm sét mà không thể cựa mình nổi...
Lục phủ ngũ tạng trong tôi bỗng nhiên hừng hực như nồi canh cải bắp đang sôi,
chẳng lẽ, thực sự có chuyện điềm báo, dùng cách này để báo trước rằng tôi sắp
lại ở trong hoàn cảnh giống như thế, từ bỏ anh mà ra đi?
Ý nghĩ này thực sự quá tàn khốc và đột ngột như tiếng sét giữa trời quang,
đến nỗi tôi chẳng nói chẳng làm chẳng nghĩ được gì. Vậy nên, tôi không biết
Thương Ngô ra khỏi phòng khi nào, có nói gì vói tôi nữa không. Tôi cũng không
biết mình nằm lên giường và ngủ thiếp đi như thế nào.
Lúc tỉnh dậy, trời cũng vừa hửng sáng, tôi đã ngủ trọn một đêm không mộng
mị.
Thương Ngô có thói quen ngủ sớm dậy sớm, lúc này chắc anh đang cùng mẹ mặc cả
mua đồ ở chợ.
Bố tôi đang tập Thái Cực quyền, tôi nói với bố là phải đi họp lớp rồi ra khỏi
cửa.
Đến bệnh viện, tôi đi tìm chú Bảy trước.
Tôi hỏi chú Bảy, có cần phải làm thủ tục nhập viện cho Lâm Lỗi không.
Chú Bảy nói, phải xem ý của bệnh nhân ra sao.
Tôi hỏi chú là còn bao nhiêu thời gian.
Tôi hiểu rằng, mặc dù bản phân tích bệnh tình vẫn chưa hoàn tất nhưng kết quả
không còn gì phải nghi ngờ.
Mọi phương pháp chữa trị chỉ là kéo dài sự sống từng ngày mà thôi.
Tôi tin, Lâm Lỗi chắc chắn không muốn giờ phút cuối cùng của cuộc đời lại
phải nằm trong bệnh viện, khắp người cắm đầy ống truyền.
Cuối cùng, chú Bảy nói, sau khi có bản báo cáo kết quả kiểm tra, sẽ kê một
vài loại thuốc chữa trị có thể giảm bớt đau đớn.
Tôi cảm ơn chú Bảy rồi đến phòng bệnh của Lâm Lỗi.
Anh đang nằm lặng lẽ, sắc mặt nhờn nhợt như màu tường, lông mày khẽ cau lại,
vẫn chưa tỉnh.
Tôi sửa lại vị trí dây truyền nước rồi giúp anh chỉnh lại chăn, sau đó tôi
lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi áo của anh.
Tôi từng đến nhà Lâm Lỗi rất nhiều lần, quen cửa, quen đường.
Dù không còn người nào sống lâu dài ở đó nhưng người giúp việc theo giờ vẫn
định kỳ đến quét dọn, dọn dẹp rất sạch sẽ, mọi thứ bài trí trong căn nhà chẳng
hề thay đổi.
Lâm Lỗi có lẽ cũng mới về nhà, vali của anh được đặt dựa vào tường trong
phòng anh, giường chiếu gọn gàng, trên giá sách chất đầy đồ đạc, trông hơi lộn
xộn.
Tôi mở vali của anh ra tìm một bộ quần áo sạch sẽ, bất chợt trông thấy trong
ngăn nhỏ bên cạnh có chứa đồ nên tiện tay lấy ra xem.
Tôi biết thói quen của Lâm Lỗi, thích lưu lại những tấm vé xe, vé máy bay đã
sử dụng, mấy tháng sau mới vứt đi.
Có khoảng hơn hai mươi tấm vé, thời gian là từ Tết đến bây giờ, địa danh trên
vé đều rất quen thuộc, gần như là mọi thành phố mà tôi và anh từng tranh thủ kỳ
nghỉ hè, nghỉ đông để đi chơi trong mấy năm.
Một mình anh, đi thăm lại những nơi cũ.
Sở dĩ, tối qua một mình anh đứng dưới bờ tường trong trường là vì muốn đặt
một dấu chấm hết.
Hai chúng tôi, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Khi mới bắt đầ