
n
không thể nào hiểu nổi việc tăng giá thịt lợn có ảnh hưởng lớn thế nào đối với
cuộc sống. Đáng tiếc, tôi đoán là tạm thời hắn không thể hiểu tại sao tôi mãi
vẫn chưa có cảm giác mình là thần tiên.
Thực ra rất đơn giản, vì hai mắt tôi hễ mở ra thì trước mặt toàn là người. Từ
nhỏ đến lớn, xung quanh tôi đều chi có người. Trí óc của tôi chứa đầy ký ức về
con người, tất cả trong con người tôi cũng mang đặc trưng của loài người. Ví dụ
như cũng có lúc đau, lúc ốm, lúc nhảy lầu, lúc lao vào tường, còn có cả khả năng
bị tàn phế rồi chết... Giờ bỗng nhiên mọc ở đâu ra một con hổ nói tôi là thần
tiên. Điều này thực sự khiến tôi khó chấp nhận.
Ví dụ khác dễ hiểu hơn, một người đã hai mươi bốn tuổi, bỗng trước mặt xuất
hiện một cặp nam nữ trung niên, nói: Con ơi, chúng ta mới chính là bố mẹ ruột
của con. Chẳng lẽ người đó lập tức cảm nhận được tình thương yêu, rồi vui vẻ lao
vào lòng họ nũng nịu như đứa trẻ sao?
Thế nên, tôi đương nhiên cần phải tính toán tiền nong chi li cho cuộc sống
của mình. Trước khi tôi thật sự biến thành thần tiên, tôi vẫn phải ăn, phải ngủ,
phải mặc quần áo, phải đi xe buýt, phải mua đồ trang điểm, phải khám bệnh... Mà
đúng rồi, còn phải nuôi một con hổ tốn kém. Ngoài việc biết ăn, giờ còn biết cả
mặc nữa, có dễ dàng chút nào cho tôi đâu.
Càng nghĩ, tôi càng thấy thật chẳng dễ dàng gì, càng cảm thấy không dễ dàng,
tôi càng ho đến long trời lở đất, mặt đỏ tía tai, nước mắt trào ra. Trương Thần
ngồi cạnh vội vỗ lưng tôi, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Tôi định quay đầu lại trao cho anh một nụ cười tựa trong mưa nhưng rồi lại
thôi. Ngẩng mặt lên, tôi bắt gặp tên Thương Ngô ngồi đối diện với vẻ mặt lạnh
lùng, hai môi mím chặt.
Chợt thấy rùng mình, cơn tức trong tôi bỗng dịu đi, cơn ho ngừng bặt. Tôi
đang lấy mu bàn tay lau nước mắt thì thấy Thương Ngô lễ phép nói:
- Cháu ăn no rồi. Cảm ơn chú đã mời cháu đi ăn.
Trương Thần rõ ràng rất ngạc nhiên, sau đó anh cười, nói:
- Có gì đâu. Đây là vinh hạnh của chú mà.
Thương Ngô lại càng lễ phép hơn: - Hai người cứ ăn đi. Cháu về trước đây
ạ.
Trương Thần lại càng ngạc nhiên, nói:
- Hả?
Đang ngây người kinh ngạc thì Thương Ngô đã chạy vụt ra ngoài, Trương Thần
lúc này mới sực tỉnh, vội nói:
- Tiểu Phù, mau đuổi theo kẻo nó bị lạc.
Bị lạc à? Hắn bảo hộ cả loài người trong năm nay, nơi nào hắn không biết
chứ?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, để không bị tố cáo tội ngược đãi trẻ em đến nỗi
phải ngồi tù, tôi vội vã lao ra ngoài theo.
Quay một vòng bên ngoài cũng không thấy bóng dáng hắn đâu, chắc hắn đã tự tìm
thấy chỗ chơi rồi.
Tôi bực mình quay vào quán, Trương Thần đã thanh toán xong, hỏi:
- Thương Ngô đâu?
- Em gọi xe cho nó, đưa thẳng về nhà rồi. - Tôi tiện miệng nói dối, rồi tiếp:
- Cảm ơn anh nhé. Anh mời em mấy bữa liền. Hôm khác nhất định em sẽ mời lại
anh!
Trương Thần đứng lên mặc áo khoác, cười cười đẩy cặp kính nói:
- Cứ ghi nợ đã, sau này còn nhiều cơ hội.
Ô! Anh nói với tôi hai chữ "Sau này" ư? Tôi thấy rung rinh, lòng vui khôn
xiết.
Công việc buổi chiều tôi làm rất hăng say, đúng sáu giờ mới quét thẻ tan làm.
Đến cổng công ty liền nhìn thấy một thanh niên trẻ mặc chiếc comple màu xám nhạt
bên trong, chiếc áo khoác gió đen bên ngoài, chân đi giày da bóng loáng, dáng
hình cao to, mặt mày anh tuấn đang bị đám đông vây quanh.
Thấy tôi và Trương Thần sánh vai đi ra, người đó lập tức sải bước đến, giơ
tay về phía Trương Thần, lễ phép, lịch thiệp và rất phong thái nói:
- Chắc đây là anh Trương? Tôi họ Phó, là bố đẻ của Thương Ngô. Thời gian vừa
qua rất, cảm ơn anh đã chăm sóc cháu.
Thấy phiên bản người lớn của con hổ, nước mắt tôi không kìm lại được nhưng đó
không giống nước mắt của những nữ đồng nghiệp đang rưng rưng vì trai đẹp. Trong
nước mắt tôi chứa đầy nỗi sợ hãi.
Từ đầu đến chân, nếu không chi bảy tám nghìn tệ thì không thể nào có được,
vậy hắn lấy số tiền đó ở đâu ra?
Thẻ lương và thẻ tín dụng vẫn nằm trong ví, chỉ để lại hai mươi mấy đồng tiền
xu. Sau khi kiểm tra và nghĩ ngợi một lát, tôi đã lờ mờ hiểu.
Dưới ánh đèn neon của thành phố, phong thái và vẻ khôi ngô của Thương Ngô
càng hiện rõ, nước mắt tôi trào ra.
Có lẽ không phải hắn kiếm tiền nhờ việc diễn trò, hơn nữa bây giờ người ta
đâu còn thích chuyện đó. Bán thân thì có thể được, với dáng vẻ của hắn, có khi
đây chính là con đường làm giàu nhanh nhất.
Thần tiên vì tiền bạc mà lao vào chốn phong trần, nghe nói thì thấy bi đát
nhưng lại có thể kích thích nền kinh tế trong nước phát triển. Người đồng chí
tốt là người có cống hiến.
Người không phân biệt xấu đẹp, nghề nghiệp không phân biệt sang hèn, không
cần biết là mèo trắng hay mèo đen, hễ bắt được chuột là mèo tốt. Thời đại ngày
nay chỉ chế giễu kẻ nghèo chứ không cười con hát, cứ bán được thì đều là hàng
tốt, có giá trị.
Biết rõ rồi nên tôi bình tĩnh hỏi:
- Ở quán nào?
Thương Ngô hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn tôi, nói:
- Là nơi em đã từng đến.
Tôi kinh ngạc.
Noel năm ngoái, tôi thú thực là có đi cùng lũ bạn vớ vẩn đến một quán bar có
loại phục vụ này để nhìn ra th