
từ thịt nướng, hai mắt tập lức lóe lên thứ ánh
sáng màu xanh, nhưng có lẽ nhớ ra tối qua vừa nói đoạn tuyệt với thịt nướng, nên
lúc này mặt hắn nhăn lại, có vẻ hơi do dự. Nhân cơ hội, tôi ấn hắn xuống rồi khẽ
nói, giọng đầy mê hoặc:
- Nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua loại thịt nướng cao
cấp này cho anh, không nắm lấy cơ hội thì chẳng bao giờ có mà ăn nữa đâu.
Thương Ngô nhe răng, nhoẻn miệng nhìn tôi, sau đó ngẩng đầu hét lớn:
- Cháu muốn ăn!
Tên của tiệm thịt nướng đó là "Mãnh Ngưu", diện tích không rộng nhưng rất
sạch sẽ, giá cả so với nơi khác ở khu vực hoàng kim này có thể coi là rẻ nhưng
lượng thức ăn mỗi phần lại không hề ít. Có lẽ vì mới khai trương, lại nằm ở
trong góc nên lượng người biết đến quán vẫn chưa nhiều, thậm chí tại giai đoạn
đỉnh cao là giờ ăn trưa mà chỗ ngồi vẫn chưa kín.
Điểm đặc biệt nhất của tiệm này chính là những nhân viên. Mỗi nhân viên không
chỉ mặc trang phục giống những chú bò sữa mà trên đầu còn có cả hai cái sừng
cong cong, còn đeo mặt nạ bò nữa. Nhìn qua, thấy họ là những chú bò làm việc cần
mẫn giống như những con ong vậy, chỉ không biết là bò này ăn cỏ hay uống
sữa...
Lúc gọi đồ ăn lại phát hiện thêm một điểm đặc biệt nữa. Dù quán này có tên là
"Mãnh Ngưu", nhân viên đều hóa trang thành bò sữa nhưng quán không có bất kỳ
loại thịt bò, tim bò, gan bò, phổi bò, lưỡi bò hay đuôi bò nào... Mọi thứ thực
phẩm liên quan đến bò đều không có.
Về điều khó hiểu này, Trương Thần nói, lần trước anh tới đây và có hỏi qua
nhân viên, họ nói ông chủ tiệm là người Ấn Độ, vì vậy sự sùng bái và tôn kính
của ông đối với bò cũng giống như người Trung Quốc đối với rồng nên không thể ăn
thịt bò được.
Cách nghĩ của tôi lại không giống như thế. Mặc dù chúng ta tự coi mình là con
cháu rồng tiên nhưng nếu có liu1', chắc cũng chẳng hề do dự mà xẻ tổ tiên thành
từng miếng ra ăn. Nào là thịt rồng, tim rồng, gan rồng, phổi rồng, lưỡi rồng,
đuôi rồng... chả thiếu món nào.
Thương Ngô vẫn chống tay vào cằm nhìn mọi thứ xung quanh, tỏ vẻ không chút
hứng thú. Nghe đến đây, hắn bỗng gọi một nhân viên đến nói:
- Chú gọi chủ tiệm đến đây một lát.
Tuy người hắn bé nhưng khí phách lại không nhỏ chút nà0. Người nhân viên hơi
ngạc nhiên rồi lễ phép đáp:
- Xin hỏi, quý khách có việc gì vậy? Có thể nói trước với tôi không?
- Chú không giải quyết được việc này. Chú hãy đi gọi chủ tiệm đến đây... -
Hắn sắp lộ ra cái đuôi chúa tể muôn loài. Tôi hắt hơi một tiếng nhắc nhở hình
dáng và thân phận của hắn lúc này. Hắn vội chu miệng, chuyển thành trạng thái
không vui vẻ tiêu chuẩn của một đứa trẻ, tức tối, nũng nịu nói: - Con muốn ăn
thịt bò, con chỉ muốn ăn thịt bò mà!
Thấy đứa trẻ trước mặt vừa thay đổi thái độ, nhân viên lập tức chuyển giọng,
cúi người xuống, chiếc mặt nạ bò đáng yêu nói giọng nhẹ nhàng:
- Em bé, ở đây có món thịt dê cũng rất ngon, hay em ăn thử xem sao?
Trương Thần thấy vậy, liền thương lượng với tôi:
- Hay chúng ta đổi nhà hàng khác?
Tôi cầm quyển thực đơn với qua bàn đánh vào đầu con hổ kia, nói:
- Không đổi gì cả, còn quấy nhiễu nữa, mẹ sẽ nướng con lên ăn đấy.
Thương Ngô gườm tôi, rồi nhảy xuống ghế, nói:
- Con đi vệ sinh.
Nhân viên dẫn hắn đi rồi lại dẫn về. Sau khi con hổ nhỏ xả hết nước thải
trong người về lại trèo lên ghế không nói năng gì, chộp lấy các loại thịt động
vật ăn ngấu nghiến, cuối cùng đập tay tôi nói:
- Con muốn mua quần áo.
- Mẹ mới mua cho con mấy bộ rồi mà.
- Con muốn mua quần áo người lớn.
Tôi ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn xem tivi, phát hiện quần áo hắn mặc giống đồng
phục bệnh nhân sao?
Trương Thần rót một ly nước hoa quả cho hắn và hỏi:
- Cháu muốn mua cho bố mẹ à?
Thương Ngô nghĩ ngợi một lát rồi trả lời:
- Vâng ạ. Mua cho bố cháu ạ.
Trời đất, bố nuôi thoắt cái đã nâng cấp thành bố đẻ, loạn luân rồi...
Trương Thần lại rót cho hắn một cốc Coca và hỏi:
- Vậy cháu muốn mua quần áo như thế nào?
Thương Ngô không hề do dự, đáp:
- Trang phục nam trong tiệm dưới tầng một tòa nhà của cháu. Cháu thấy rất
được.
Tôi nốc thẳng một ngụm Coca vào miệng.
Thỉnh thoảng tôi có ngó qua đồ ở dưới siêu thị tầng một. Giá cả đính trên đó
đều là giá trên trời, tên Thương Ngô này được quá!
- Trương Thần, anh đừng nghe nó nói linh tinh. Bố nó đâu có cần đồ mặc... À
không, ý em là đâu có cần nó mua quần áo. Thương Ngô, con ngoan ngoãn đi. Tối đi
làm về, mẹ nuôi mua cho con một bộ đồ ngủ trong cửa hàng mậu dịch.
Thương Ngô tức tối:
- Con không cần đồ ngủ. Con muốn mua quần áo mặc bình thường cơ!
Tôi còn giận hơn:
- Con có biết mua quần áo cho bố con tốn hết bao nhiêu tiền không? Mẹ không
có tiền!
Hắn lập tức miệt thị hành vi hễ mở miệng ra là tiền tiền của tôi, tỏ vẻ khinh
bỉ tột cùng.
Tôi nghĩ, Thương Ngô muốn tôi có bề ngoài giống loài người nhưng mang tinh
thần của thần tiên, có thể thoát khỏi sự khống chế của vật chất, coi tiền bạc
chỉ là giấy vụn.
Tôi có thể hiểu cách nghĩ về tiền bạc của loài vật chỉ cần hít không khí và
gió trời mà vẫn sống tự do tự tại. Tuy hắn đã sống hai nghìn năm nhưng chắc chắ