Disneyland 1972 Love the old s
Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323862

Bình chọn: 7.5.00/10/386 lượt.

h lắm”.

Tiếng người chụp hình hô lên, “Bùi tiên sinh tránh ra

chút ạ, Tiểu Manh, ngồi xuống để thử ánh sáng”.

Lãng Tiểu Manh ngoan ngoãn ngồi xuống, tất cả đồ gia

dụng đều được làm bằng gỗ thô, duy chỉ có chiếc ghế này bằng da, nếu nhìn kỹ sẽ

thấy bên trên có một lớp vải bằng vân gọn trong suốt, phản chiếu ánh sáng muôn

màu, khiến ta liên tưởng tới ánh trăng trong đêm tĩnh lặng.

Chiếc ghế này được cô thiết kế cuối cùng, đặt chính

giữa trông lại càng nổi bật, một cảm giác hài hòa đến kỳ lạ thoáng nhìn cũng có

thể thấy được.

Ánh đèn nhấp nháy không ngừng, chiếc ghế là một đoàng

cong hoàn chỉnh, cô ngồi xuống mà thu mình vào trong, chiếc ghế tựa cong cong,

tựa như đang ôm cô vào lòng.

Con người là loài động vật đáng thương, chẳng có lúc

nào là không muốn được ôm và hôn. Tuy những thứ đó không là mãi mãi, vậy cô sẽ

lùi lại để có được lần khác, lây chiếc ghế này để thỏa mãn bản thân.

Đường cong hoàn mỹ, chất liệu bằng da, tuy không có

hơi ấm, nhưng ngồi thật lâu, hơi ấm của mình cũng khiến nó dần ấm lên. Nhắm mắt

vào là có thể tưởng tượng, tưởng tượng mình vẫn đứng dưới ánh trăng hôm ấy, bàn

tay được kéo lại, cơ thể chìm trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng

trên cao, đâu đó điểm xuyết màu ghi nhạt, càng trở nên trắng trong.

Cũng chẳng sao đây là vòng tay cô trao cho chính mình,

mãi mãi không sợ mất đi.

Quên hết tất cả, Lăng Tiểu Manh nhắm mắt rồi mỉm cười,

sâu trong cổ họng có một cảm giác lạ kỳ, lúc nuốt nước bọt thấy khó khăn và đau

rát, nhưng cô chọn cách lờ đi, ít nhất thì bây giờ cô đã không còn sợ nữa.

Chiếc ghế trắng như màu trăng, thấp thoáng đường vân,

giống như một vòng tay, cô gái với bờ vai trắng ngần thoáng nở nụ cười, hiền

hòa nhẹ nhàng, tựa như làn mây.

Tất cả đều nín thở, chỉ có ánh đèn nhấp nháy liên tục,

người chụp hình có vẻ rất mãn nguyện và hung phấn, còn Bùi Gia Tề tay đút túi

quần, đứng lặng thinh một bên, anh vẫn hay cười nhưng lúc này đột nhiên chau

mày lại.

Có phải anh quá nhạy cảm? Tại sao trong chớp mắt Lãng

Tiểu Manh trước mắt đã trở nên xa xăm đến thế? Cảm giác như cô đã đến một thế

giới khác, khiến anh muốn đưa tay tóm cô lại, ít nhất cũng có cảm giác chân

thực.

Vào một buổi chiều sau đó một tuần, Lăng Tiểu Manh

ngồi trước bục chế tác vừa gặm sandwich vừa giở tài liệu, cầu thang có tiếng

động, ngẩng đầu lên thì thấy Tề Cách Cách đang cười rất tươi, dưới ánh đèn hàm

răng trắng bóng.

“Tiểu Manh, tôi tới rồi.”

Cứ ba bốn ngày lại gặp vị đại tiểu thư này, Lăng Tiểu

Manh không quen cũng thành quen. Nhưng hôm nay Tề Cách Cách đến có việc thật,

cô bị Tô Ngưng bắt tổ chức party cho nhà tài trợ tham dự triển lãm, lúc đó Tề

Cách Cách rất trượng nghĩa đứng ra bảo đảm, “Không có gì đâu, tôi với cô cùng

làm, đằng nào cha tôi cũng là một trong số những nhà tài trợ”.

Biết tới lúc đó Tô Ngưng sẽ rất bận, có người bên cạnh

nói chuyện vẫn tốt hơn bị mọi người nhìn chằm chằm, Lăng Tiểu Manh bèn nhận

lời.

Hoàn toàn chẳng mong tới bữa tiệc, lúc này Lăng Tiểu

Manh đang ngồi ăn bữa tối đã chuẩn bị sẵn, nói với Tề Cách Cách, “Có muốn ăn

sandwich không?”.

Nhìn vào hộp cơm nhỏ của cô, mắt Tề Cách Cách sáng

lên, “Là cô làm đấy à? Cô làm thì tôi mới ăn”.

Biết nhau càng lâu càng thấy ngạc nhiên với Lăng Tiểu

Manh, tài nấu nướng của cô ấy không chê vào đâu, thứ dở nhất cũng có thể trở

nên kỳ diệu, chỉ là món cháo rau đơn giản cũng có thể cho ta dư vị thơm lành.

“Làm đại ấy mà, ăn đi.” Đằng nào cô cũng không ăn được

nhiều như thế, Lăng Tiểu Manh đẩy hộp cơm về phía Tề Cách Cách.

Cắn miếng đầu tiên Tề Cách Cách đã cười tít mắt, “Tiểu

Manh à, có biết cảnh giới cao nhất của võ hiệp là gì không?”.

Sao lại có cả võ hiệp ở đây, “Cái gì thế?”.

“Đó là vô chiêu thắng hữu chiêu, cho dù là thứ gì, chỉ

cần cô ra tay là có thể khiến người khác chẳng còn gì để nói.” Để tăng phần

hiệu quả, Tề Cách Cách còn hoa tay lên, “Có biết Hoàng Dung không? Cải xanh đậu

hũ cũng có thể nấu thành đệ nhất thiên hạ, cô còn lợi hại hơn, sandwich cũng có

trở thành đệ nhất hương vị, ha ha”.

Cô bị chọc cho phì cười, “Cô thích là tốt rồi, ăn

nhiều chút đi”.

“Không được đâu, ăn nhiều sẽ mất đắng.” Tề Cách Cách

sờ lên eo thở dài, “Ngưỡng mộ cô thật, nhìn người chỗ nào cũng thấy chuẩn”.

“Tôi thì có gì mà ngưỡng mộ.” Dáng chuẩn? Lăng Tiểu

Manh cúi nhìn cơ thể bằng phẳng của mình.

“Nhưng anh Tề thích mà.” Tề Cách Cách thở dài, “Ngưỡng

mộ chết mất thôi”.

Lăng Tiểu Manh lập tức lắc đầu, “Tôi chẳng có gì với

Bùi Gia Tề cả.”

“Tôi biết chứ, nhưng cô nhìn những thứ trên bàn này

xem.”

Trên bàn là những tài liệu mới nhất về những thiết kế

gia dụng của một vài triển lãm trong và ngoài nước, phòng chế tác vốn có rất

nhiều, nhưng từ lúc Lăng Tiểu Manh đến đây hầu như mỗi ngày lại thấy có cái mới

xuất hiện.

“Sao vậy? Những thứ này đều là của phòng chế tác mà,

tôi chỉ giở đại thôi.”

Lại hít một hơi dài, Tề Cách Cách ôm ngực, “Giở đại?

Cô tưởng những thứ này kiếm được dễ lắm sao? Kể cả có tìm được cũng không đầy

đủ và nhanh thế này đâu, anh Tề tốn bao nhiêu công đấy, chỉ