
ệc gấp
cần tìm, chúng tôi đã sắp xếp để cô ấy chờ ở bên ngoài”.
“Ai?” Cố Chính Vinh đứng dậy bước ra ngoài, bên ngoài
phòng nghỉ là một sảnh nhỏ riêng biệt, vừa rộng vừa lớn, anh vừa nhìn đã thấy
Lăng Tiểu Manh đang ngồi một góc, dáng vẻ lặng thinh, cúi đầu nhìn bàn tay.
“Sao vậy?” Cố Chính Vinh vừa nói đã thấy có điểm không
đúng, chẳng hề giống một lãnh đạo đang hỏi cấp dưới, ngược lại giống như người
lớn trông thấy đứa trẻ nhà mình bị bắt nạt. Người phục vụ biết ý lùi lại. Lăng
Tiểu Manh nghe thấy liền ngẩng lên đứng dậy nói: “Thưa Tổng giám đốc Cố, tôi có
thể về trước được không? Hôm qua bộ phận quảng cáo cần tôi đưa bản thảo, tôi
quên mất chưa đưa cho họ, phải về tìm lại trong máy tính”.
Lăng Tiểu Manh cũng biết lý do mình nói ra không thật
cho lắm, nhưng khi nãy vừa lao tới đây cô đã thấy hối hận, ngồi một góc nghĩ cả
nửa buổi xem phải nói gì với anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ bịa ra được mấy
câu liên quan tới công việc, rồi nhanh chóng thoát thân.
Cố Chính Vinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng
người phụ trách hội trường rất thân với anh, sau này phải hỏi cho rõ mới được,
nghĩ một lúc anh mới trả lời: “Hôm nay việc sắp xếp em đi dự họp bên nhân sự
đều đã được thông báo, em không cần phải vội trở về đâu”.
Cô không muốn ở lại nơi này, lý do gì cũng được, nhưng
lý do thực sự thì có đánh chết cô cũng không dám nói, sau một hồi dùng dằng
Lăng Tiểu Manh nói, “Nhưng em sợ bọn họ không kịp…”.
Anh lại cười, nhưng giọng nói kèm chút giễu cợt, “Em
cũng biết sợ sao?”.
Trong sảnh, tất cả mọi người đã sớm rút ra ngoài, bốn
bề chẳng có một ai, nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn thấy sợ phản ứng của anh, trời ạ,
ở đây là nơi công cộng mà, cô là kẻ vô danh tiểu tốt, nhất cử nhất động của anh
đều được người khác truyền đi. “Còn muốn về nghe tiếp không?” Vẻ như rất thích
thú trước phản ứng của cô, Cố Chính Vinh cao hứng cúi đầu hỏi.
“Đâu thể vào ngang giữa giờ như vậy chứ?”, Lăng Tiểu
Manh vẫn cố vùng vẫy.
“Cũng được, vậy em vào với anh, đợi chút nữa anh giới
thiệu em cho các vị giáo sư biết.”
Hả? Tại sao sự việc lại đi tới mức này, Lăng Tiểu Manh
hoàn toàn câm lặng, cảm xúc chống chếnh mà Đổng Diệc Lỗi đem tới lập tức bị
cuốn lên chín tầng mây, cô cứ nhìn anh trân trân.
Sự phát triển của những thiết kế gia dụng trong nước
khá muộn, một vài sáng tác kinh điển đa phần bắt chước theo xu hướng chuộng màu
đỏ của nước ngoài, vậy nên thế giới cơ bản thường giữ thái độ ngoảnh mặt làm
ngơ với những kiến trúc sư bản địa của Trung Quốc.
Nhưng điều bất ngờ chính là, Lăng Tiểu Manh rất hợp ý
với John McCain.
Sự kiện chính của đại hội thường niên chính là buổi
triển lãm những tác phẩm của các kiến trúc sư mới nổi, đại diện nhà tài trợ và
John McCain sẽ cùng dạo một vòng, do các nhà tài trợ đều nắm trong tay những
công ty gia dụng lớn và nổi tiếng nhất trên thế giới, một khi đã được để mắt,
giá trị của kiến trúc sư đó lập tức sẽ được nâng lên, do đó nơi họ tới phảng
phất mùi vị của những chòm sao muốn sánh cùng vầng trăng.
Lăng Tiểu Manh được xếp vào nhóm cuối của cả một hàng
dài, dọc đường cô rất cẩn thận, có những lúc hầu hết mọi người đã di chuyển về
phía trước, cô lại tranh thủ thời gian nói dăm ba câu với những kiến trúc sư
mình thấy có hứng thú, tiếng Anh của cô khá tốt, những lúc bất đồng ngôn ngữ
liền lấy tay ra dấu, rồi hưng phấn đến mức mặt đỏ au.
Những người đi theo quá đông, lần nào cô cũng bị dồn
về một góc, kỳ thực cô lại thấy càng nhàn, tốt nhất tìm chỗ nào không có người
ngồi nói chuyện với một vài kiến trúc sư lại thú vị hơn, nhưng trở ngại là ở
chỗ trước đó Cố Chính Vinh đã nói, “Nhớ đi theo cho tốt”. Một mệnh lệnh trực
tiếp, bằng cách nào cô cũng không dám để mình bị lạc mất.
Hơn nữa, họ bắt mắt đến vậy, cô có muốn bị tụt lại
cũng thật khó.
Nhưng sau cùng cô không thể nhích vào được nữa, rồi bị
một thiết kế thu hút, cuối cùng cô dừng lại không đi nữa.
Hiếm lắm mới thấy được một thiết kế của Trung Quốc,
bên cạnh có phần giới thiệu, cũng chẳng có ai ở đó, đến cả chủ nhân cũng không.
Những năm gần đây, người Trung Quốc ở nước ngoài đã có
thể gây dựng được thương hiệu, đề tài cũng không nằm ngoài chủ đề truyền thống
Trung Quốc, các tác phẩm không phải phỏng Minh cũng là phỏng Tống, có chút cảm
giác của kiệt tác xuất thế Hồng cao lương năm
nào. Nhưng kiến trúc sư này rõ ràng có sự đột phá, tất cả đồ gia dụng đều rất
giản đơn, nhưng công năng cực kỳ lớn, một chiếc giường chứa trong nó biết bao
điều huyền diệu, khiến người ngồi lên có cảm giác chẳng muốn xuống nữa.
Nhưng gần đây chủ nghĩa đơn giản lại có vẻ thoái trào,
khi có kinh tế rồi mọi người đều hướng về những thứ xa hoa lộng lẫy, đồ gia
dụng này của anh ta nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng ai biết bên trong ẩn chứa điều
gì, thế nên ở đây rất vắng vẻ.
Một thứ tốt như thế này lại chẳng có ai thưởng thức,
Lăng Tiểu Manh thấy đáng tiếc, cúi đầu vuốt tay lên mặt chiếc bàn nhỏ khẽ thở
dài.
Mặt bàn có độ cong tối thiểu, một đường tròn bầu dục
hơi lõm xuống, giống như chiếc mâm nhỏ, được làm hết sức