
dì nhỏ đã sớm ngủ rồi.
Ngày mai đi, ngày mai mình sẽ nói.
Xóa số đi, nhìn màn hình điện thoại tối dần, trong lòng Diệp Thiên Tuyết tràn đầy ý niệm muốn chia sẻ bí mật này, cố gắng thế nào cũng không
bình tĩnh được.
Cô cầm điện thoại đảo qua đảo lại trong danh bạ, tìm người nói chuyện mà không có ai.
Nhất thời thấy bản thân thật cô độc.
Phiền não đem điện thoại vứt qua một bên, kéo chăn trùm qua đầu, trong lòng bỗng phiền muộn khó tả.
Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị
ngủ. Kết quả nghiêng người, phát hiện tay đè lên nhấn một số trong danh
bạ.
Cô vội vã cầm lên, chuẩn bị ngắt điện thoại.
Nửa đêm mà gọi điện thế này thì phá hỏng giấc ngủ của người khác ư?
Ngón tay vừa chạm vào điện thoại, thì một giọng nói từ đầu bên kia đã truyền đến.
Qua bầu trời đêm âm thanh của Ngụy Vũ có chút lo lắng vang lên: "Tiểu Tuyết tỷ, làm sao vậy? Sao nửa đêm lại gọi cho mình thế?"
Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại mà không biết nói sao.
Áp điện thoại bên tai, nghe đầu bên kia Ngụy Vũ liên tục lo lắng hỏi có
phải có chuyện gì xảy ra với mình không, một loại ân cần mà cô không
biết diễn tả thế nào.
Lắng lắng nghe nghe, tâm cô hình như đã bình tĩnh lại, môi hơi cười:
"Không có gì, Tiểu Bàn, mình không cẩn thận đè vào điện thoại."
Nghe giọng nói của cô, Ngụy Vũ mới tạm thời buông một nửa lo lắng xuống, nhưng nghe giọng cô như vậy lại lo lắng, "Thật sự không có chuyện gì
sao, Tiểu Tuyết tỷ?"
Bầu trời đêm yên tĩnh , âm thanh của anh mang đến một cảm giác kì lạ khiến người ta an tâm. "Không có chuyện gì." Diệp Thiên Tuyết mới xuất hiện một tia lo lắng đã biến mất không thấy,
cô trở nên hơn bình tĩnh rất nhiều, lúc này cùng Ngụy Vũ nói tới nói
lui, cũng nghe không ra một tia cảm xúc vừa rồi.
Ngụy Vũ đến lúc này mới yên lòng trở lại, thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, em cứ sợ chị xảy ra chuyện."
"Chị có thể xảy ra chuyện gì chứ." Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười, dịu
dàng nói: "Xin lỗi Tiểu Bàn, quấy rầy giấc ngủ của em." Ngụy Vũ ở bên
đầu bên kia điện thoại lắc đầu liên tục: "Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần là chị gọi điện thoại, thì không có gì là quấy rầy cả. Bất
kỳ lúc nào chị gọi điện thoại cho em cũng được, em vẫn luôn mở máy mà."
Diệp Thiên Tuyết Tâm trong lòng như chảy qua một dòng nước ấm, giống như đang được ngâm mình ở trong làn nước ấm , thật là khoan khoái.
"Ừ, ngủ tiếp đi. Chị vừa ăn một chút, đợi lát nữa cũng đi ngủ."
Nghe Diệp Thiên Tuyết nói mình mới ăn đồ, Ngụy Vũ không vui nói: "Tiểu
Tuyết, này là giờ nào rồi, chị còn chạy đi ăn cái gì, đối với dạ dày
không tốt chút nào!"
Nghe Ngụy Vũ như vậy trách móc, Diệp Thiên Tuyết lại chỉ cảm thấy rất là an tâm, vì vậy cười nói: "Chỉ là thỉnh thoảng mà thôi. Nếu như cả đời
cứ theo khuôn phép cũ, cũng không có gì vui vẻ."
Nghe cô nói như vậy, Ngụy Vũ im lặng một lát.
Diệp Thiên Tuyết nằm ở trên giường, cũng không vội cúp điện thoại, vẫn
nghe tiếng hít thở bên kia, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nói nhẹ một câu ngủ ngon, sau đó liền buông lỏng tay.
Vì vậy, cô không nghe được trong điện thoại, Ngụy Vũ nói một cách dịu
dàng "Ngủ ngon". Cúp điện thoại xong, trong một căn phòng dưới bầu trời
đêm yên tĩnh, thấp thoáng thân hình cao lớn của một Tiểu Bàn tử từ trên
giường bò dậy, đứng trước cửa sổ, cảm thấy trong lòng không ổn định khó
mà đi ngủ.
Có một số việc, quả thật không thể cứ nhất định phải theo khuôn phép cũ.
Diệp Thiên Tuyết không biết nếu Diệp Hâm Thành nghe được mình nói ra câu đó sẽ có suy nghĩ như thế nào, nhưng mà, đối với cô mà nói, mỗi ngày
cuộc sống vẫn như cũ không có gì thay đổi.
Cô vẫn còn thói quen gọi Diệp Hâm Thành là "Cha" mà không phải thân mật
hơn "Ba", Diệp Hâm Thành đối với cô cũng như có như không, vẫn như cũ
nhớ các thói quen nhỏ của cô, thỉnh thoảng lại khiến Diệp Thiên Tuyết
cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Cha cũng không phải không có quan tâm đến mình.
Cô không nhớ rõ, kiếp trước có phải hay không như vậy.
Thời điểm Liễu Phỉ Phỉ bị khởi tố, cũng là lúc phải thi cuối kỳ. Thời
điểm thi giữa kỳ, Diệp Thiên Tuyết một lần nữa vượt bậc, trực tiếp tiến
gần Top 100. Tại cấp bậc này trong trường học, thì Top 100 đã là đủ để
thi đậu vào trường xếp thứ 20 trong cả nước.
Đối với Diệp Thiên Tuyết trong lòng luôn tâm niệm được vào đại học A mà
nói, nếu như phát huy khá hơn một chút nữa, cũng không phải là không vào được.
Thành tích này khiến cho Cố Trường Khanh vô cùng hưng phấn vì Diệp Thiên Tuyết mở tiệc rượu ăn mừng, mặc dù chỉ có vài người, Diệp Hâm Thành
cũng bị cường thế yêu cầu không được mang Liễu Đan Văn tham gia. Loại
không khí gia đình nhẹ nhàng này khiến cho Diệp Thiên Tuyết không nhịn
được mà mắt đỏ hoe.
Diệp Hâm Thành đối với thành tích này cũng hết sức vui mừng, ông lần nữa lại thưởng cho Diệp Thiên Tuyết một số tiền lớn, cười nói: "Muốn mua gì thì mua, Tiểu Tuyết, con hoàn toàn không cần khiến mình ủy khuất."
Diệp Thiên Tuyết dù không thật vui, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của ông.
Chỉ là, số tiền kia cô dùng để mua đồ cho D