
ư mình không biết người này.
"Tiểu Bàn." Diệp Thiên Tuyết gọi hai tiếng "Ngụy Vũ" cũng không thể kéo thần
trí của cậu trở về, mới bất đắc dĩ gọi một tiếng, "Đừng lãng phí tiền.
Chẳng qua là người không liên quan mà thôi."
Ngụy Vũ lập tức quay đầu lại: "Tiểu Tuyết, cậu, cậu tha thứ cho mình rồi sao?"
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: "Thật ra vài ngày trước, mình đang có việc bận,
đúng lúc gặp phải con ruồi bên cạnh cậu, cho nên. . . . . ."
. . . . . .
Sau khi hai người nói rõ ràng, cuối cùng khôi phục lại tình trạng trước đây.
Nhưng Diệp Thiên Tuyết trêu đùa Ngụy Vũ, chỉ có cái tên "Tiểu Bàn" này mới là cái tên mà cậu khắc sâu trong trí nhớ nhất, cho nên sau này dứt khoát
tiếp tục gọi cậu là Tiểu Bàn.
Chuyện này khiến Ngụy Vũ vừa mới
thoát khỏi cái biệt danh này chưa tới một năm kêu rên, nhưng lại không
thể không chịu đựng Diệp Thiên Tuyết tiếp tục gọi cậu như vậy.
Dĩ nhiên, sau này khi bạn bè tụ tập vẫn gọi như vậy, cái này để nói sau.
Nghĩ tới những chuyện cũ này, khóe môi của Ngụy Vũ nở nụ cười thản nhiên.
Khi đó mình vẫn hơi nhã nhặn, ngay cả một đứa con gái kiểu đó cũng không
giải quyết được, còn để cho cô ta ầm ĩ đến trước mặt Tiểu Tuyết, tự dung làm Tiểu Tuyết ấm ức.
Nhưng cũng may từ khi đó, mình đề phòng nghiêm ngặt không thể để đứa con gái thứ hai gây ra chuyện như vậy.
Có người có ý đồ gây rối, mình tự giải quyết là được rồi, không để tâm tình của Tiểu Tuyết không tốt.
Nhưng nghĩ đến ý đồ gây rối, Ngụy Vũ lại nhớ tới một người khác.
Người kia từng khiến Ngụy Vũ thiếu chút nữa mất đi Diệp Thiên Tuyết. Anh ta
là tình địch lớn nhất của Ngụy Vũ, thật sự uy hiếp hơn Triệu Lẫm trước
đây không biết gì rất nhiều.
Chỉ dựa vào Diệp Thiên Tuyết thiếu
chút nữa bị anh ta lừa tới tay, Ngụy Vũ liền không thể không nâng lòng
cảnh giác lên mức cao nhất.
Người kia xuất hiện vào năm hai người tốt nghiệp.
Bốn năm đại học, hai người không trải qua nhiều sóng gió, tình cảm vững
chắc giống như vợ chồng già vậy, đến lúc tốt nghiệp, cũng bởi vì vốn
không có sóng gió gì, thậm chí ngay cả công việc đều là làm cho nhà
mình.
Dĩ nhiên, chuyện này không nhiều người biết, nhưng đến lúc
hai người tốt nghiệp vẫn vững bền khiến tất cả các cặp đôi đã chia tay
hâm mộ không dứt.
Nhưng đến lúc cuối cùng, Ngụy Vũ đều chưa từng nhận ra bên cạnh Diệp Thiên Tuyết xuất hiện một người.
Người kia là trợ lý của thầy hướng dẫn Diệp Thiên Tuyết làm luận văn tốt
nghiệp, mới vừa từ nước ngoài trở về, tuổi cũng không lớn, phong nhã hào hoa (phong cách ứng xử và lối sống thanh cao, lịch thiệp).
Bởi vì thầy hướng dẫn quá bận rộn, cho nên luận văn tốt nghiệp của Diệp Thiên Tuyết chủ yếu là anh ta hướng dẫn giúp đỡ chỉ bảo.
Hai người không thể không quen thuộc nhau hơn.
Tuổi của người kia không lớn lắm, lại có bề ngoài đẹp, cách cư xử nhẹ nhàng, rất khó làm cho người ta không sinh ra thiện cảm.
Trong thời gian làm luận văn tốt nghiệp, Diệp Thiên Tuyết cũng hay lén lút nói chuyện bạn bè thường ngày với anh ta rất nhiều.
Mà tất cả những chuyện này, Ngụy Vũ đều không biết.
Cậu chỉ biết gần đây lúc nói chuyện Diệp Thiên Tuyết không tự giác nhắc tên của một người, cũng không cảm thấy một ngày nào đó trong tương lai cái
tên này sẽ trở thành chướng ngại vật giữa bọn họ.
Sau khi tốt
nghiệp, chuyện này vốn nên qua như vậy. Nhưng Diệp Thiên Tuyết đi làm
cho công ty nhà mình năm thứ hai, lúc phỏng vấn lại nhận được hồ sơ lý
lịch của người kia.
Việc đời làm cô thấy rất đặc biệt, lúc phỏng vấn đối phương nhìn thấy cô cũng cực kỳ kinh ngạc.
Đến khi phỏng vấn xong, hai người hẹn thời gian đi ăn cơm ôn chuyện, đối
phương tò mò hỏi công việc của Diệp Thiên Tuyết, Diệp Thiên Tuyết cũng
thuận tiện hỏi đối phương tại sao bỏ qua đãi ngộ của việc trợ giảng mà
tới công ty xin việc.
Sau khi hai người ăn xong một bữa cơm cũng hiểu lẫn nhau một chút.
Bởi vì người kia bị bạn gái bỏ mà thề phải cố gắng.
"Tôi làm sao cũng nhớ câu cô ấy nói lúc chia tay, cô ấy muốn, tôi cho không
nổi." Người đàn ông ngồi đối diện Diệp Thiên Tuyết, cảm khái hàng vạn
hàng nghìn, "Sau đó tôi suy nghĩ thật kỹ mới phát hiện ra tôi thật sự
cho không nổi. Cô ấy muốn đồ xa xỉ, nhưng chỉ dựa vào công việc trợ
giảng này của tôi thì. . . . . ." Người đàn ông lắc đầu một cái, không
nói tiếp nữa.
"Cho nên, tôi liền ra ngoài cố gắng mới có thể biết được tài năng của mình tới đâu."
Diệp Thiên Tuyết bày tỏ ủng hộ với ý nghĩ này của anh ta.
Do hai người hợp tác trên công việc nên ngày càng hiểu rõ nhau hơn.
Diệp Thiên Tuyết cũng dần dần phát hiện người đàn ông này đúng là bạn tốt,
lúc nào là chuyện gì, anh ta đều có thể nghĩ giùm bạn trước, cũng giúp
bạn chuẩn bị tốt công việc trước.
Mặc dù không phải chuyện quan
trọng bao nhiêu, nhưng có thể cảm nhận được sự quan tâm của người đàn
ông này giống như làn nước dịu dàng xâm nhập vào mọi chỗ.
Người như vậy rất khó làm cho người ta cự tuyệt.
Những chuyện này Ngụy Vũ đều là sau này tổng kết lại, trước đó cậu một chút
cũng không có cảm giác được Diệp Thiên Tuyết có gì khác thường.
Cho đến một ngày, cậu lá