
i đó nói tên của mình, lại dè dặt hỏi ngành quảng cáo mà Ngụy Vũ đang học cần điều kiện gì.
Ngụy Vũ không nghi ngờ gì, nhiệt tình giới thiệu, khuyến khích cô gia nhập.
Học muội đó cẩn thận hỏi: "Ngụy học trưởng, anh thật sự hi vọng em gia nhập sao?"
"Dĩ nhiên." Ngụy Vũ trả lời không chút do dự.
Sau đó, chuyện liền hỏng bét.
Học muội đó hình như hiểu cái gì, bắt đầu dũng cảm theo đuổi Ngụy Vũ.
Dĩ nhiên, cho tới nay Ngụy Vũ chưa từng trải qua chuyện này lần nào nên
cũng không rõ lắm, chỉ hơi khó chịu, học muội đó rất chịu khó tới, thỉnh thoảng lại ân cần quá mức khiến cậu mất hết thời gian của mình, đồng
thời cũng khiến cậu hơi lúng túng trước mặt bạn học.
Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy chuyện này lại không nói, chỉ là bình tĩnh bắt đầu xa lánh Ngụy Vũ.
Một tuần hai tuần, cuối cùng Ngụy Vũ cũng nhận ra sự xa lánh của Diệp Thiên Tuyết, lo lắng hỏi bạn học của mình.
Tại sao gần đây bạn gái của cậu không nghe điện thoại của mình, hẹn hò lúc nào cũng không tới.
Bạn học kinh hãi: "Cậu có bạn gái hả? Vậy sao cậu vẫn mập mờ với học muội kia chứ?"
Ngụy Vũ còn kinh hãi hơn: "Cái gì? Lúc nào thì tớ mập mờ với học muội kia chứ?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong nhất thời lại bị câu nói của người kia hù sợ.
Đến lúc này, lần đầu tiên Ngụy Vũ mới biết, thì ra hình như mình để người
khác hiểu sai gì đó, khiến người kia có cảm giác sai lầm với mình.
Cậu ôm đầu kêu rên: "Thật sự quá tệ."
Dựa vào buổi nói chuyện với bạn học, cuối cùng Ngụy Vũ cũng biết được sai
lầm của mình, việc đầu tiên là chạy tới trước mặt Diệp Thiên Tuyết giải
thích, kết quả người đó chỉ cười gật đầu: "Ừ, mình biết."
Nhưng trên thực tế cũng không có thay đổi cái nhìn.
Một người khác khiến người ta nhức đầu, học muội đó theo đuổi mình, Ngụy Vũ nhiều lần lấy dũng khí cũng không thể nói cự tuyệt với ánh mắt trong
sáng kia. Mỗi lần đều muốn nói rất nhiều, cuối cùng cũng không nói ra
được, sau đó tiếp tục kêu rên với bạn học.
Sau một thời gian kéo dài, cuối cùng Ngụy Vũ cũng không thể tiếp tục được nữa.
Lúc này Diệp Thiên Tuyết đã đến gặp mặt, chỉ mỉm cười với cậu, sau đó nói hai câu ý kiến với cậu cũng không có.
Sau khi Ngụy Vũ quyết định giải quyết nhanh chóng, liền hẹn học muội đó ra ngoài.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, Ngụy Vũ trực tiếp mở miệng: "Trước đây anh đã có chuyện muốn nói với em."
Học muội đó lập tức thẹn thùng: "Học trưởng, anh nói. . . . . ." Hai má ửng đỏ thật sự động lòng người.
Ngụy Vũ lại chưa từng chú ý tới vẻ mặt và tâm tư của học muội đó, cắn răng,
nhắm mắt lại, nói thật nhanh: "Làm phiền em không nên quá thân cận với
anh, bạn gái của anh sẽ hiểu lầm."
Thân thể của học muội đó lập tức cứng đờ: "Anh có bạn gái sao?"
Ngụy Vũ nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh theo đuổi cô ấy thật lâu mới
được." Cậu nhìn học muội đó cười đến sáng lạn: "Anh rất yêu cô ấy."
Vẻ mặt của học muội đó thay đổi liên tục, Ngụy Vũ nhìn thấy, thản nhiên quay mặt đi coi như không nhìn thấy.
"Được, em biết rồi." Cuối cùng học muội đó đứng lên, cúi người chào Ngụy Vũ: "Hôm nay, cám ơn học trưởng đã mời."
Ngụy Vũ cho rằng chuyện liền kết thúc như vậy, kết quả lại không phải vậy.
Học muội đó quả thật không hề tìm cậu nữa, nhưng sau khi hỏi thăm được bạn
gái của Ngụy Vũ liền trực tiếp tìm tới Diệp Thiên Tuyết.
"Em rất thích học trưởng, xin học tỷ rút lui để tác thành cho em!"
Đối mặt với người phụ nữ tìm tới cửa như vậy, sau khi Diệp Thiên Tuyết hơi
sửng sốt một chút liền mỉm cười, gọi điện thoại cho Ngụy Vũ: "Người phụ
nữ của cậu tìm tới chỗ tớ rồi, làm phiền cậu nhanh chóng mang em ấy đi."
Ngụy Vũ lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Học muội đó là một đưa con gái kiên cường, dây dưa đến cùng, Diệp Thiên
Tuyết cũng có mấy phần bất đắc dĩ, ra tối hậu thư với Ngụy Vũ: "Nếu như
không giải quyết được, tớ liền tác thành cho cô ấy."
Thật vất vả mới theo đuổi được, Ngụy Vũ lập tức kêu không cần, tàn nhẫn với học muội đó mà trước kia không dám ra tay.
Cậu hẹn học muội đó nói lần thứ nhất, lần nữa mà không có kết quả, liền
không cần cho cô ấy sắc mặt tốt. Ngày thường mà có gặp mặt thì dứt khoát quay đầu đi làm như không thấy.
Đáng tiếc học muội đó cũng không hành động gì, thậm chí nói ra lời thoại kinh điển trong phim tình cảm
với Diệp Thiên Tuyết: "Chị muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi
anh ấy?"
Diệp Thiên Tuyết nghe được câu này liền cảm thấy vô cùng mới lạ.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải người nói lời này trước mặt mình.
Khi đó, cô và Ngụy Vũ họp mặt ở cao cấp tư gia, đã thành một trong những nhà có danh tiếng.
"Em có thể cho bao nhiêu tiền?" Cô cười hỏi, "50 vạn, 500 vạn, hay là 50 triệu?"
Không đợi học muội đó trả lời, Ngụy Vũ đã chạy tới chỉ vào mũi của học muội
đó: "Cho tới bây giờ tôi nể mặt cô ba phần, cô thật sự cho là tôi dễ bị
ức hiếp sao?"
Ngay tức thì cậu cầm bóp tiền lấy ra một xấp tiền ném tới: "Mặt hàng như cô vậy, mỗi ngày bố mày đều gặp không dưới mười người."
Lúc tiền giấy bay lả tả rơi xuống, Ngụy Vũ tức giận cũng khiến học muội đó không tự chủ lùi lại từng bước một.
Cô ta phát hiện dường nh