
huyện như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết không nhịn được cảm khái.
Cũng không phải tất cả mọi người phạm sai lầm vì cơ hội và quyền lực.
Càng không phải tất cả mọi người lại may mắn thêm một lần nữa. Cho nên, cô cần phải quý trọng hơn cuộc sống đời này.
Người bị mang đi, chuyện này cũng đã kết thúc, sáng sớm lúc Diệp Thiên Tuyết
tỉnh dậy, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhõm không chân thật.
Đi xuống lầu, cô nhìn thấy Diệp Hâm Thành ngồi ở đó, nhàn nhã đọc báo, trên bàn để điểm tâm của hai người.
Nghe thấy tiếng động cô xuống, Diệp Hâm Thành mỉm cười ngẩng đầu lên: "Đã
dậy rồi sao, ăn điểm tâm thôi." Ông vừa nói vừa gấp tờ báo đặt ở một
bên.
Diệp Thiên Tuyết hơi không quen nên đứng lại một chút, sau đó mới đi tới ngồi xuống.
"Ngày hôm qua. . . . . ." Diệp Hâm Thành mở miệng, nói một câu liền đột nhiên cười: "Thôi."
Tâm tình của ông cực tốt, nhưng tâm tình của Diệp Thiên Tuyết không được tốt lắm.
Cô không biết tại sao ngày hôm qua mình lại hô to câu nói đó với ông, rõ
ràng mình nên trơ mắt nhìn chuyện xảy ra. Dù sao mình cũng hận ông.
Cô ngồi xuống, có chút mê mang.
Ăn sáng xong, Diệp Thiên Tuyết chớp mắt: "Con lên phòng trước, lát nữa đi ra ngoài có chuyện."
Diệp Hâm Thành ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: "Đi gặp Phó Hoài Minh sao? Cũng tốt, chính các con phải nói rõ ràng một số việc."
Nhưng Diệp Thiên Tuyết chỉ quét mắt nhìn ông, vội vàng rời khỏi.
Cô gặp Phó Hoài Minh chỉ bởi vì cô muốn nghe Phó Hoài Minh giải thích.
Tất cả bất hạnh kiếp trước, có lẽ cũng chỉ bởi vì anh muốn trả thù.
Điều này khiến cô làm thế nào cũng không thể quên được.
Phó Hoài Minh hẹn gặp ở một quán cà phê rất yên tĩnh, xung quanh ghế đều là hồ cá, bên trong có đủ loại cá bơi qua bơi lại, tiếng nước chảy róc
rách.
Ngồi ở đây, cả người cũng cảm thấy không tự chủ được bình thản hơn.
Ngồi chưa tới một lát hai người Phó Hoài Minh tới.
Phó Hoài Minh, Tô Hòa.
Nhìn hai người mới tới, Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Sao, chuyện này có liên quan tới chị Tô Hòa sao?"
Nét mặt của Tô Hòa hơi lúng túng, nhìn thoáng qua Phó Hoài Minh: "Tiểu
Tuyết, là chị nhất định phải theo tới. Phó Hoài Minh không làm toàn bộ
chuyện này, trung gian cũng có chị. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết
giơ một bàn tay lên, cắt ngang lời của cô: "Chị Tô Hòa, chúng ta từ từ
nói, trước tiên không cần giải thích. Dù chuyện ra làm sao cũng chỉ có
người trong cuộc ở đây mới phải nói rõ ràng."
Phó Hoài Minh cười khổ, vặn vẹo thân thể một cái rồi ngồi xuống đối diện cô: "Được rồi, vậy thì nói rõ ràng."
"Mẹ con họ Liễu xác thực là anh tìm về." Phó Hoài Minh nói một câu như vậy, Diệp Thiên Tuyết rất bình tĩnh bưng ly lên uống một hớp. Tô Hòa căng
thẳng nhìn chằm chằm cô, lại quay đầu liếc mắt nhìn Phó Hoài Minh.
Làm bạn gái của Phó Hoài Minh nhiều năm như vậy, ở cùng một chỗ với anh tới nay, nếu không phải Tô Hòa hiểu rõ tình cảm của Phó Hoài Minh thì đã
không đồng ý đính hôn. Cho nên, sau khi bất ngờ có cô em họ Diệp Thiên
Tuyết, Phó Hoài Minh cũng vô cùng nghiêm túc dụng tâm đối đãi với cô em
họ này.
Lúc tốt nghiệp đang tới gần còn bớt thời gian tới nhà dạy kèm Diệp Thiên Tuyết, thành công khiến cô đi lên, có thể thấy rõ tâm
sức của Phó Hoài Minh đã bỏ ra. Nhưng Diệp Thiên Tuyết không biết.
Tô Hòa hơi lo lắng nhìn Diệp Thiên Tuyết, chỉ sợ cô nói ra điều gì, khiến tim của Phó Hoài Minh đau như bị cắm vào một đao.
Nhìn thấy cô căng thẳng, Phó Hoài Minh vỗ nhẹ tay cô, dịu dàng nhìn sang, trong thời gian ngắn trấn an được lòng cô.
Phó Hoài Minh đã có chuẩn bị rồi.
Từ lúc anh làm việc kia, tình cảm giữa anh và người thân của anh đã không có cách nào coi nhẹ khoảng cách nữa rồi.
Khoảng cách này, có lẽ cả đời cũng lấp không xong.
"Nhưng mục đích ban đầu của anh chỉ muốn mẹ con họ Liễu làm dì Hai ấm ức, sau
này những chuyện đó không phải ý muốn của anh." Phó Hoài Minh cúi đầu.
Diệp Thiên Tuyết nheo mắt lại: "Họ đều chết hết, tự nhiên bây giờ anh có thể nói không phải anh muốn."
Phó Hoài Minh cười khổ: "Anh biết anh không có cách nào chứng minh cho mình dễ dàng như vậy, nhưng. . . . . ."
"Nhưng dì có thể chứng minh giúp cháu." Một giọng nói chợt vang lên ở bên cạnh.
Ba người ngạc nhiên nhìn sang. Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, bên cạnh có một người mặc áo T-shirt rộng, tóc tùy ý
buộc sau gáy, trên cả khuôn mặt của người phụ nữ chỉ có mỗi son môi,
đang cười híp mắt nhìn bọn họ.
Nhìn qua vẻ đẹp không chút che giấu nào của người phụ nữ đó, khí chất phóng khoáng đó khiến người ta động lòng.
Diệp Thiên Tuyết vô ý thức nghĩ đến một người, từ từ kêu thành tiếng: "Dì Chân?"
Cố Trường Chân vô cùng tự nhiên đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay sờ đầu cô.
Diệp Thiên Tuyết ngửi thấy mùi mồ hôi nhè nhẹ trên người bà, nhưng không làm cho người ta cảm thấy ghét. "Đúng vậy. Quả nhiên là con gái của Trường
Ninh, nhìn lần đầu là có thể nhận ra được dì." Cố Trường Chân cười nói,
nhìn Phó Hoài Minh, "Không ngờ, đậu đỏ đinh năm đó hôm nay cũng đã lớn
như vậy rồi."
Cả người Phó Hoài Minh đều cứng nhắc, ngơ ngác nhìn Cố T