
Tuyết, có phải cậu. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Không, cô ta đang khiêu khích mình."
Phó Hoài Minh nhíu mày: "Sao?"
Diệp Thiên Tuyết bới móc gì đó trong canh, khóe môi cười khẩy: "Đây là món
ăn cô ta thích, mà mình chưa bao giờ ăn." Ngụy Vũ nhìn chăm chú, thấy
nổi lên hai cây tảo tía (loại tảo có màu tía). Cậu không nhịn được "A"
một tiếng.
Phó Hoài Minh kinh ngạc nhìn cậu, quay mặt đi: "Là như vậy sao. Anh nghĩ cô ta chưa đi xa đâu, hiện tại cử người đi tìm, rất
nhanh sẽ tìm được."
Diệp Thiên Tuyết gật đầu, hơi nhíu mày.
Sau một lát, cô chợt đứng lên đi vào phòng bếp hỏi đầu bếp nấu ăn: "Các
người cũng biết tôi chưa bao giờ ăn tảo tía, tại sao hôm nay đột nhiên
lại nấu canh tảo tía?"
Đầu bếp vừa mới bị dọa một chút, bây giờ
lại nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi như vậy, vội vàng liền nhận tội: "Hôm nay
Diệp tiên sinh nhắn tin nhắn về, nói muốn ăn canh tảo tía, cho nên. . . . . ."
"Lúc vừa rồi bọn họ tới xác nhận thực đơn, vì sao các người không nói?" Diệp Thiên Tuyết nheo mắt lại.
Đầu bếp hơi kinh ngạc nhìn qua: "Ngụy tiên sinh và Phó tiên sinh cũng không có nói. . . . . ." Sau đó, dưới ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết tiếng nói
dần dần im bặt.
Phó Hoài Minh chen lên từ phía sau, nhìn một màn
này không nhịn được kéo Diệp Thiên Tuyết, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tuyết,
việc này không thể trách đầu bếp."
Diệp Thiên Tuyết trở lại bình thường, khó khăn gật đầu, nhẹ giọng nói một tiếng xin lỗi, xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng bếp, đi qua phòng ăn, Diệp Thiên Tuyết đi ra bên ngoài. Cô
lấy điện thoại di động ra, pin không còn nhiều nhưng đủ để gọi một cuộc
điện thoại.
Vì vậy, cô nghe theo tâm ý của mình gọi cuộc điện thoại này.
Giọng nói của Diệp Hâm Thành xuyên qua điện thoại truyền tới: "Tiểu Tuyết, sao bỗng nhiên lại gọi điện thoại cho cha vậy?"
"Tại sao lại nói phòng bếp nấu canh tảo tía?"
"Cái gì?" Dường như Diệp Hâm Thành hơi kinh ngạc, "Làm sao cha sẽ. . . . . . Rõ ràng con chưa bao giờ ăn cái này, cha đều nhớ."
"Thật sao?" Vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết không biểu cảm, "Phòng bếp nói cha nhắn tin về."
Diệp Hâm Thành trả lời rất nhanh: "Việc này không thể nào. Trên căn bản cha
không nhúng tay vào chuyện phòng bếp, làm sao có thể đặc biệt vì chuyện
nhỏ này mà gởi tin nhắn về chứ."
Giọng nói của Diệp Hâm Thành chợt cứng nhắc: "Điện thoại di động của cha sao?"
"Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Nếu không phải là cha, vậy người bên cạnh cha đâu?"
Diệp Hâm Thành im lặng thật lâu, sau một lát liền tỉnh táo lại: "Cha biết rồi. Tiểu Tuyết con cũng phải chú ý."
"Dĩ nhiên con rất tốt" Diệp Thiên Tuyết nói, "Cha vẫn nên để ý bản thân
mình cho tốt. Nói không chừng, Liễu Phỉ Phỉ cho rằng người mà cô ta ghét nhất chính là cha."
Diệp Hâm Thành cười khổ, nghe tiếng Diệp
Thiên Tuyết cúp điện thoại. Sau đó, ông đi ra ngoài thật nhanh, gọi trợ
lý của mình, chợt nói với trợ lý: "Xe của ông có ở đây không?"
Người trợ lý đã không còn trẻ tuổi ngẩn ngơ: "Xe của tôi sao? Nó ở đây."
"Vậy hôm nay mượn dùng xe của ông một chút."
Diệp Hâm Thành bình an vô sự trên đường về, sau khi vào cửa lại bị tiếng súng ở trong nhà dọa cho hoảng sợ.
Ông vô ý thức nghĩ tới rất nhiều việc, che ngực thở hổn hển.
Trợ lý sợ hết hồn vội vàng đi tới, tìm thuốc cho ông uống. Nhưng Diệp Hâm
Thành chỉ vỗ tay của ông ta: "Chờ một lát, tôi. . . . . ."
Không đợi ông nói xong, Diệp Thiên Tuyết chạy tới từ xa: "Không thể uống!"
Diệp Hâm Thành nhìn thấy, đột nhiên khẽ cười.
Liễu Phỉ Phỉ trốn ở trong căn nhà này.
Ngay từ đầu không ai nghĩ tới chuyện này.
Sau khi cha mẹ Liên Trân Trân tới không lâu cô ta liền tới, sau đó liền lợi dụng sự quen thuộc của mình với căn nhà này, luôn luôn chơi trốn tìm
với mọi người.
Cô ta vẫn đứng ngoài quan sát hành động của Diệp Thiên Tuyết, hơn nữa còn rất vui vẻ với cuộc chơi này.
Cho đến khi Diệp Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra trong nhà này không
thích hợp, người của Phó Hoài Minh cũng bắt đầu tìm kiếm trong các
phòng.
Cô ta không thể không nhảy ra ngoài.
Cô ta muốn ép
buộc Diệp Thiên Tuyết, kết quả thất bại. Sớm có dự định khi Diệp Thiên
Tuyết rơi vào khủng hoảng sẽ nhanh chóng ra tay, nhưng khiến cho cô ta
vồ hụt. Sau đó, súng trong tay cô ta cũng bị người bắn rớt xuống, đau
đớn dữ dội khiến cô ta kêu thảm một tiếng, ngã xuống.
Nhưng lúc bị bắt cô ta lại chỉ cười bí hiểm, nhìn Diệp Thiên Tuyết cười thật lớn.
Diệp Thiên Tuyết chẳng biết tại sao bỗng nhiên nhớ tới canh tảo tía đã nhắc
nhở cô, tin nhắn từ điện thoại di động của Diệp Hâm Thành, sắc mặt đột
nhiên tái nhợt.
Cô chạy thật nhanh ra ngoài, ở cửa không xa nhìn thấy bóng dáng của Diệp Hâm Thành.
Một người đang run rẩy cầm thuốc đút vào miệng ông, cô theo bản năng bật thốt lên: "Không thể uống."
Kết cuộc cuối cùng của chuyện này là Liễu Phỉ Phỉ và trợ lý của Diệp Hâm Thành bị bắt mang đi.
Trợ lý của Diệp Hâm Thành theo ông mười mấy năm, kết quả lại là sau khi
Liễu Đan Văn đến, rơi vào bẫy của Liễu Đan Văn, cuối cùng bị người khống chế. Đến nỗi sau khi Liễu Đan Văn chết, còn bị Liễu Phỉ Phỉ uy hiếp lợi dụng.
C