
o Diêu
Thuấn Bình khó nén sự đau lòng.
Mục Khuynh Tâm lại không nghe thấy lời hắn, chỉ nói “ đói”
Diêu Thuấn Bình sửng sốt.
Bởi vì nàng lại thốt ra một câu không đầu không đuôi như thế.
Mà tiểu Tập Chi bị kẹt giữa hai người lớn thì ra sức giãy dụa, cố
thoát khỏi tình trạng hiện tại, nhưng giống như muốn đối nghịch với
nàng, Mục Khuynh Tâm ra sức ôm chặt Diêu Thuấn Bình.
Trời mới biết đây là vì sao, nhưng là, là thật !
Hương vị trên người hắn, ngoài ý muốn làm cho nàng không còn cảm giác buồn nôn nữa, chỉ còn lại cảm giác duy nhất…
Nàng khóc kêu:“Ta đói…… Ta rất đói bụng…..”
Nếu hỏi Mục Khuynh Tâm, ai là kẻ mặt dày vô sỉ nhất trên đời này?
Đáp án của nàng: ngoài trừ Diêu Thuấn Bình thì không có người thứ hai.
Ngày đó, sau khi nàng ăn no, cuối cùng đã có thể bình tĩnh tự hỏi,
việc ưu tiên xử lý hàng đầu đương nhiên là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cùng lời thú tội của hắn, hơn nữa còn có nhiều nghi vấn.
Kết quả chứng thật không có lầm, giấc mộng của nàng đều là sự thật.
Hai cha con hắn quả thật có liên quan tới chuyện nàng mất trí nhớ,
tiểu Chi nhi quả thật là nữ nhi thân sinh của nàng, còn chuyện hắn là
phu quân của nàng?
Bởi vì ăn uống no đủ cho nên đầu óc cũng sáng láng hơn, cho nên có
thể tập trung vào những gì hắn nói mà đưa ra hàng loạt vấn đề: vì sao
lúc trước cứu được nàng, phát hiện nàng mất trí nhớ lại không đưa nàng
về nhà?
Khi bạn bè hắn mượn cớ mời một nhà ba người bọn họ đi thuyền ngắm
trăng rồi thừa dịp không ai chú ý mà đẩy nàng ngã xuống sông, hắn sao
lại để cho loại chuyện như thế xảy ra? Mà bằng hữu của hắn sao lại đối
xử với nàng như thế?
Đương nhiên nàng cũng hỏi: khi nàng phước lớn mạng lớn được cứu vớt
rồi bình an quay về Mục gia, nếu hắn có thể thần thông quảng đại an bài
Tôn đại phu để Lãnh Chi Thương mời đến Mục phủ chữa trị cho nàng, nếu
hắn thực sự quan tâm tới nàng thì sao không đến nhà, giải thích mọi
chuyện với nàng?
An bài, nàng dùng từ như vậy.
Tôn đại phu rõ ràng là do hắn sắp xếp, nếu không sao có thể đúng dịp
Lãnh Chi Thương tìm người mà xuất hiện, xâu chuỗi tất cả các sự kiện
lại, nàng rất khó để không dùng từ như thế.
Đương nhiên vấn đề cũng không chỉ có ba cái, tiếp theo còn là vì sao
hắn tình nguyện mang theo nữ nhi tới nơi núi rừng hoang vắng này để tìm
dịp tiếp cận nàng mà không trực tiếp nói thẳng, cứ phải quanh co lòng
vòng như vậy? hắn thực sự muốn níu kéo một thê tử cái gì cũng không nhớ
như nàng sao?
Cuối cùng, tổng hợp lại tất cả các nghi vấn chính là
Có thể đem ngự y về hưu Tôn đại phu để sai sử, còn dọ thám biết được
tình hình của nàng ở trong Mục phủ, có thể an bài tất cả còn đến Bạc Di
Oa tộc trước nàng…tất cả đều cần phải có rất nhiều bạc.
Mà có được nhiều tiền như vậy thì hắn rốt cuộc là ai?
Mục Khuynh Tâm tự nhận các vấn đề đưa ra đều rất hợp lý, hi vọng hắn sẽ giải đáp thỏa đáng, nhưng đáp áp của hắn là…
Thứ nhất, đầu tiên không đưa nàng về nhà là vì hiểu lầm nàng có âm
mưu, hắn muốn tìm hiểu xem nàng muốn gì, cho đến khi phát hiện nàng
không phải làm bộ mất trí nhớ thì đã không thể khống chế được tình cảm
dành cho nàng, không thể không có nàng, mà nàng, dù thẹn thùng, không
tiện bày tỏ thái độ nhưng đối với hắn cũng đã yêu thương sâu đậm.
“Ngươi nói bậy.” mặt đỏ như tôm luộc ra sức cắt ngang lời hắn
“Là thật , nếu không, ngươi sao có thể cam tâm tình nguyện cùng ta sinh hạ Chi nhi.” Hắn hỏi lại.
“……”
Bởi vìnàng trầm mặc, lời biện hộ lại tiếp tục, kết luận chính là vì
không muốn mọi việc trở nên phức tạp, nên hắn lựa cho che giấu, hi vọng
nàng vĩnh viễn là Diêu Tâm nhi, cũng là Tâm nhi của riêng hắn.
Thứ hai, trước khi sự việc phát sinh, hắn không biết Phạm Đại Lan có
dị tâm, người này thừa dịp mọi người không chú ý, làm cho hắn không kịp
phòng bị, đối với chuyện này hắn vẫn luôn tự trách bản thân, vì không
bảo hộ tốt cho nàng mới để nàng phải chịu khổ.
Cũng vì tự trách nên dù nàng phúc lớn mạng lớn, giữ được cái mạng
nhưng vì chuyện đã xảy ra, hắn không thể tha thứ cho mình cũng biết nàng sẽ không tha thứ cho hắn, cho nên mới không dám tùy tiện tìm tới chỗ
nàng.
Cũng theo suy nghĩ đó mà tìm tới Miêu tộc.
Hắn không dám tùy tiện nhận thức, đành phải dùng cách ngu ngốc nhất,
muốn một lần nữa có được tâm của nàng, cho nên mỗi ngày đều phải chịu
đựng nỗi nhớ tương tư, đau lòng nhìn nàng như người xa lạ
Cứ như vậy?
Mục Khuynh Tâm quả thực không thể tin vào tai của mình, hắn dùng hai từ “ tự trách” là có thể giải thích mọi vấn đề sao?
Bộ dáng ra vẻ đáng thương, vô tội mà nàng cũng không tìm được chứng
cớ cụ thể để bác bỏ hắn, cho nên chỉ có mắng hắn là vô lại, đây không
thể là Diêu Thuấn Bình ngọc thụ lâm phong, cao nhã thanh dật được.
Không chỉ vô lại, hắn còn lộng quyền độc hành!
Không hỏi ý kiến của nàng đã tuyên bố nàng là thê tử của hắn, là mẹ ruột của Tập Chi.
Không chỉ tuyên bố suông mà hắn còn hành động.
Từ chỗ là bằng hữu xuất môn tương trợ lẫn nhau, đối đãi theo lễ quân
tử chi giao thì đã nhảy vọt thành hình thức vợ chồng, thậm chí không cần để ý xem nàng có đồng ý