
hắn chính là phiền toái, mà nàng
chính là kẻ gây nên phiền toái.
Ngày đó sau khi từ biệt, tưởng rằng hai người sẽ không gặp lại, không ngờ cách mấy năm sau, hắn gặp lại phiền toái trong cảnh ngộ như vậy, mà phiền toái quả thực là phiền toái, hôn mê nhiều ngày mới tỉnh lại, lại
nó với hắn là chuyện gì cũng không nhớ.
Tin tưởng được không?
Mỹ mạo như thiếu nữ nhưng thực tế đã là một nữ nhân trưởng thành, thế nhưng nàng lại nói cái gì cũng không nhớ rõ.
Đương nhiên là lúc đầu hắn không có tin.
Tuy rằng Tôn đại phu cũng đã chẩn đoán như vậy, nói vì đầu bị chấn
thương có thể làm ảnh hưởng tới não bộ, làm cho người ta quên hết mọi
chuyện trước kia, nhưng mà hắn vẫn không tin.
Đối với Mục Khuynh Tâm, dù không phải vì nghe lời đồn thì hắn cũng biết nữ tử này không đơn giản.
Huống chi hắn còn tự mình lĩnh hội qua, cho dù chỉ mới gặp mặt một
lần nhưng hắn hoàn toàn có thể xác định nữ nhân này là cùng một loại
người như hắn, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tuy rằng không biết đến tột cùng là vì sao, nhưng hắn hợp lý suy
luận nàng là dụng tâm kín đáo, cố ý tạo ra chuyện này để tìm cách tiếp
cận hắn.
Mặc dù chuyện bị thương là thật, mà cho dù muốn đưa hắn vào tròng
cũng không nên làm lớn như vậy, cho nên tiếp tục suy luận, chuyện bị
thương rất có khả năng là tình cờ mà đúng dịp, vừa vặn để nàng tận dụng
để thực hiện kế hoạch của mình, nhưng rốt cuộc không biết kế hoạch của
nàng là gì.
Suy nghĩ như vậy nhưng Diêu Thuấn Bình cảm thấy rất thú vị.
Được rồi, nếu nàng muốn chơi thì hắn cũng sẽ phụng bồi.
Lập tức hắn tiếp nhận khiêu chiến, quyết tâm bồi nàng chơi tới cùng,
cho nên hắn thuận miệng bịa chuyện nàng là nha hoàn thiếp thân bên cạnh
hắn, hi vọng sẽ tìm được manh mối hoặc là bức nàng biết khó mà lui.
Nhưng nàng lại nhìn hắn đầy vô tội.
Từng gặp mặt nên Diêu Thuấn Bình thừa nhận đệ nhất mỹ nhân của giới
tự hoa này đúng là danh xứng với thực, ánh mắt thuần khiết như nai con
mới sinh làm cho hắn hoàn toàn không đoán được bởi vì đó không phải là
Mục Khuynh Tâm trong trí nhớ của hắn.
Cẩn thận! nàng là đang giả bộ.
Diêu Thuấn Bình tự cảnh báo bản thân cho nên hắn tiếp tục nhẫn nại
với nàng, hắn chưa bao giờ là người hành động theo cảm tính cũng không
phải là một người liều lĩnh nhưng lúc này hắn như bị tẩu hỏa nhập ma, cứ vậy mà nháo theo nàng.
Ngày lại ngày trôi qua, tiểu nha hoàn đã hết bịnh, lại thấy nàng bắt
tay vào làm việc, ánh mắt vẫn thuần khiết tín nhiệm còn mang theo sự
sùng bái và tràn ngập cảm kích nhìn hắn. Cứ như vậy, hắn tận mắt thấy ra nàng ra sức làm việc của một nha hoàn, còn thật mang nước vào cho hắn
rửa mặt, nhìn nàng cầm khăn, vẻ mặt ngây ngốc vì không biết nên hầu hạ
người khác như thế nào.
Diêu Thuấn Bình không thể không tán thưởng nàng biểu hiện thực sự rất giống.
Nếu lúc trước không để tâm đề phòng thì biểu hiện của nàng đúng là
một tiểu nha hoàn mất trí nhớ, ngay cả việc hầu hạ người như thế nào
cũng không biết, thực phù hợp với chức danh mà Diêu Thuấn Bình đã bịa ra cho nàng, bởi vì bị thương mà mất trí nhớ, cũng vì bị mất trí nhớ nên
quên đi công việc trước kia đã làm.
Nàng biểu hiện giống như vậy làm cho Diêu Thuấn Bình càng thêm hứng khởi, thêm quyết tâm muốn bắt được thóp của nàng, nhưng…
Chải đầu nàng không biết, thổi lửa nàng không rành, ngay cả chuyện gắp thức ăn khi ăn cơm nàng cũng không biết phải làm thế nào.
Khi hắn giả vờ đọc sách nhưng thật ra là quan sát nàng, kết quả nàng
đứng hầu một bên cũng đứng không nổi, cả người run run nhưng vẫn ráng
cắn răng chịu đựng.
Cho đến khi sắc trời tối đen, cần phải đốt đèn thì nàng cầm đá lửa
trên tay lại không biết sử dụng thế nào, nhìn thấy nàng kiên trì sắm vai một tiểu nha hoàn mất trí nhớ làm cho Diêu Thuấn Bình cảm thấy căm tức.
Lập tức, quyết tâm lật tẩy nàng lại hừng hực dấy lên, làm cho hắn ra sức đóng vai một chủ nhân tốt, còn an ủi nàng.
Như thế, ngày qua ngày……
Cho đến một hôm, giống như bị thiên lôi đánh trúng, Diêu Thuấn Bình
cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hắn không cần thiết phải dỗi những chuyện như
vậy, không cần phải kiên trì cho rằng suy nghĩ của mình là đúng. Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Ngay khi tỉnh táo đó, hắn bình tĩnh suy nghĩ lại tất cả những sự việc đã qua, Diêu Thuấn Bình liền cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vì tự cho là mình
thông minh.
Hắn thế nhưng lại hoài nghi một bịnh nhân, còn tự cho mình là đúng, vui đùa nàng
Cho dù nàng là giả trang ……
Hắn lại cố ý đối lập, đem nàng giữ lại bên mình, không phải là tự tìm phiền toái sao?
Hắn tự xét lại, nhưng hết thảy không làm nên chuyện gì, bởi vì sự tình sớm đã thay đổi, phiền toái đã càng nhiều.
Suy nghĩ lại thì không xác định được đến tột cùng là người nào có lỗi trước.
Có lẽ là rất nhàm chán, tìm nàng chơi cờ là muốn lộ ra vẻ thong dong, tự tin?
Khi rảnh rỗi lại cùng nàng bàn luận thi ca là vì giải thích sự độc đáo?
Hay là khi tiếng đàn tao nhã vang lên, hoặc là vẻ mặt e lệ, lảng tránh ánh mắt của hắn…
Rất nhiều khả năng làm cho tâm hắn rối loạn. làm cho hắn mất tự chủ.
Hắn nên làm gì với nàng bây giờ?
Cứ thế,