
i lần chơi cờ sau bữa ăn sáng đều là thời gian nàng cố gắng dò xét “kẻ địch”
“Thủy Vân về sau có tính toán gì không ?” Hạ xuống quân cờ, Mục Khuynh Tâm làm như vô tình mà hỏi.
“Ân?” Tầm mắt theo bàn cờ chuyển hướng về phía nàng, Diêu Thuấn Bình ra vẻ ngoài ý muốn.
“Lấy khả năng của ngươi, muốn công danh chỉ như lấy đồ trong túi,
không phải là việc khó gì…” dừng một chút, Mục Khuynh Tâm cảm thấy nói
vậy không ổn.
Tuy rằng tài trí văn chương là không vấn đề gì, nhưng hắn lại nổi
tiếng là xui xẻo, còn xui đến mức trở thành nhân vật truyền kỳ của Khánh huyện, đó mới là chuyện lớn.
Một người ngay cả trường thi còn không thể đi vào thì nói chi tới chuyện cầu công danh?
Chuyện này khác nào như lên trời, sao có thể là lấy đồ trong túi chứ?
Là nhân vật xui xẻo truyền kỳ, lại là người bị Mục Khuynh Tâm dùng
sai từ nhưng Diêu Thuấn Bình đối mặt với vấn đề này không có chút ngại
ngùng gì, chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, chờ xem nàng tính giải quyết
việc này thế nào.
“Có đôi khi, người ta đồn đãi, nói y như thật nhưng chưa chắc gì đã
là sự thật” cười cười, Mục Khuynh Tâm tận lực sửa sai, nêu ví dụ “ tựa
như gia tỷ được gọi là Tụ Tài Phúc Tinh, nhưng thực ra đó chỉ là thầy
tướng số muốn kiếm cơm nên nói lung tung thôi, lại làm cho người ta
truyền tụng như là sự thật, gây cho chúng ta không ít phiền toái”
“Khuynh Tâm nói rất đúng.” Diêu Thuấn Bình cũng cười cười, đồng ý với lời của nàng.
Thấy hắn không phản đối, Mục Khuynh Tâm lại tiếp tục cố gắng “ cho
nên Thủy Vân đừng để những lời đồn như vậy torng lòng, với tài trí của
ngươi thì đúng là cầu công danh như lấy đồ trong túi, thực sự không cần
vì lời đồn mà mất đi ý chí”
“Khuynh Tâm rất muốn ta đi cầu công danh sao?” Diêu Thuấn Bình hạ quân cờ xuống, quay trở lại vấn đề.
“Cũng không phải.” Nhìn thế cờ, Khuynh Tâm vừa nghĩ vừa nói “ chỉ là
tò mò sau này ngươi tính thế nào? xét khả năng cùa ngươi thì việc đạt
công danh, làm rạng rỡ tổ tông cũng không có gì khó, nhưng mà ngươi lại
từ bỏ ước mơ bao nhiêu người muốn có, thực sự cùng Chi nhi ẩn cư nơi sơn dã cả đời sao?”
“Vậy cũng không có gì là không tốt a” cầm lấy chén trà, Diêu Thuấn
Bình chậm rãi uống một ngụm rồi mới nói “ Khuynh Tâm cảm thấy cuộc sống
hiện tại không tốt sao?”
Mục Khuynh Tâm không có cách nào khác đành phải trả lời “ tuy rằng xa xôi một chút nhưng cuộc sống cũng rất thoải mái, không có gì là không
tốt”
“Khuynh Tâm đúng là tri kỷ của ta, ta cũng nghĩ như Khuynh Tâm vậy”
Diêu Thuấn Bình tiếp ứng rất tự nhiên, tuấn nhan còn xuất hiện thần sắc
không nên có ở một đại nam nhân.
Nam nhân này, rốt cuộc là như thế nào?
Mục Khuynh Tâm không nghĩ cũng không hiểu được.
Vì sao một người nam nhân lại có thể bày ra khí chất như một tiểu cô
nương thanh thuần, chẳng những không làm người ta thấy phản cảm mà còn
là một lẽ đương nhiên.
Làm cái gì?
Mục Khuynh Tâm thanh thanh yết hầu, cố gắng phục hồi tâm tư.
“Nói đến chuyện tri kỷ..” ngập ngừng một chút, nàng tính đổi đề tài “ tuy rằng quen biết không lâu nhưng lại cảm thấy rất thân thiết với Thủy Vân, giống như đã quen biết từ lâu rồi”
Nghe những lời này, tuấn nhan có chút ửng hồng, ngượng ngùng trả lời “ thực ra ta cũng nghĩ như vậy, có thể cùng Khuynh Tâm kết bạn, lại thân
thiết, ta cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn”
Văn nhã thư sinh biểu lộ vẻ thẹn thùng , nhưng Mục Khuynh Tâm vẫn
không chịu buông tha, tiếp tục dùng ngữ khí đùa giỡn tiến thêm một bước “ có thể là vì trước kia chúng ta đã từng quen biết nhau hay không?”
Vừa nói, mắt đẹp vừa chăm chú nhìn tuấn nhan ôn nhã của hắn, nhất là
đôi mắt trong trẻo ôn nhuận kia, với mong muốn tìm ra dấu vết hay sơ hở
gì.
“Ta……” Mĩ thư sinh muốn nói rồi lại thôi
Ngoài trừ khốn quẫn và không được tự nhiên thì tuấn nhan không có gì
khác thường, thậm chí là cặp mắt trong trẻo cũng không có biến hóa dị
thường nào, ngay cả nháy mắt cũng không, chỉ là tràn ngập vẻ mất tự
nhiên mà thôi.
Sau đó thấy hắn cả người cứng nhắc cầm lấy chén trà, cảm giác như rất khó khăn để mở miệng
“Bằng hữu dịch , tri kỷ khó cầu, ta biết, ta biết cảm giác của ngươi.”
Mục Khuynh Tâm suýt nữa liếc mắt xem thường.
Hắn biết?
Bất quá chỉ là dò hỏi một chút thôi, hắn rốt cuộc biết được gì chứ?
Cố tình hắn còn trả lời như vậy, không chút sơ hở làm nàng ngoài trừ tức giận thì cũng không thể làm gì hơn.
Thật là hiểu lầm hắn sao?
Bởi vì hắn không hề sơ hở, Mục Khuynh Tâm rất khó để không suy nghĩ
như vậy, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, có câu sơn không chuyên thì
lộ chuyển.
“Lại nói tiếp, rất ít khi nghe ngươi nhắc tới tẩu tử” đổi phương hướng, không ngừng cố gắng “ tẩu tử là người như thế nào?”
Vẫn cầm chén trà, thần sắc của Diêu Thuấn Bình đã chuyển thành bảo
thủ, khẽ uống một ngụm, đặt chén trà xuống, sau đó làm như có chút khó
hiểu hỏi “ gần đây Khuynh Tâm có vẻ cảm thấy hứng thú với nội nhân của
ta?”
“Có sao?” thưởng thức con mồi chuẩn bị sa bẫy, Mục Khuynh Tâm ánh mắt vô tội nhìn hắn.
“Chắc là ta hiểu lầm” tuấn nhan thanh nhã cũng lộ ra vẻ vô tội nói “
vẫn cảm thấy Khuynh Tâm gần đây rất ha