
t con mèo nhỏ.
Thiên hạ nho nhỏ cũng rất thông minh, bởi vì cha đã công đạo phải bảo vệ đệ đệ, không thể áp lên người mẫu thân cho nên rất nhu thuận ngồi
sát bên cạnh.
“Uống chén thuốc dưỡng thai trước đi” Diêu Thuấn Bình lên tiếng, phá vỡ khung cảnh mẫu tử đầm ấm.
Đệ tử của Tôn đại phu cũng rất lanh lợi, vừa nghe đã lập tức mang
chén thuốc còn nóng vào, chờ Diêu Thuấn Bình đỡ người ngồi dậy liền đưa
chén thuốc tới.
Mục Khuynh Tâm nhìn Diêu Thuấn Bình cầm chén thuốc thổi thổi để làm
giảm bớt độ nóng, còn làm ra vẻ muốn uy nàng muốn làm trong lòng nàng
lại nảy sinh nghi vấn.
Nàng ở lại nơi này một đêm, vậy…
“Tôn đại phu nói ngươi sẽ sớm tỉnh lại nên ta mới sai Phúc Phúc trở
về trước để chuẩn bị đồ ăn sáng” Diêu Thuấn Bình như nhìn thấy nghi vấn
của nàng nên ôn nhu nói “ lão nhân gia hắn sáng sớm vừa mới rời giường
đã đến đây kiểm tra, đồ đệ cũng vì đợi chỉ thị nên cũng phải có mặt ở
đây, cho nên ta mới để Phúc Phúc trở về nói với Liễu cô một tiếng, thay
mọi người thu xếp đồ ăn sáng, lát nữa sẽ mang tới đây”
Nghe vậy Mục Khuynh Tâm vẻ mặt xin lỗi hướng đại phu nói “ thực ngại đã làm ngươi vất vả”
“Đừng! Đừng! Trăm ngàn đừng nói như vậy!” Tôn đại phu vội vàng chắp
tay chối từ, nói:“Y giả như cha mẹ, có thể giúp cho mẫu tử Mục cô nương
bình an là tốt rồi, huống chi người chăm sóc cả đêm đều là Diêu công tử, nếu nói vất vả thì phải là hắn mới đúng”
Trong lòng nhói lên một cái, Mục Khuynh Tâm theo trực giác nhìn về
phía Diêu Thuấn Bình nhưng cũng không hiểu vì sao mà nháy mắt sau đã tự
động quay đi.
Tâm tình phức tạp khác thường nhưng nàng còn chưa kịp lý giải thì Diêu Thuấn Bình đã lên tiếng trước
“Không có gì.” Hắn nói, ngữ khí thành khẩn “xuất ngoại dựa vào bằng
hữu, bằng hữu thì phải chiếu cố, giúp đỡ cho nhau, đó là việc nên làm”
“Xuất ngoại dựa vào bằng hữu a……” Tôn đại phu lặp lại câu này, như là không dự đoán được hắn thế nhưng lại nói như vậy, cho nên có vẻ khó
hiểu.
“Đúng vậy, xuất ngoại dựa vào bằng hữu, hôm nay nếu đổi lại là ta gặp khó khăn, Khuynh Tâm chắc chắn cũng sẽ dốc hết toàn lực để giúp đỡ có
phải không?” vừa đưa chén thuốc tới, Diêu Thuấn Bình vừa quăng trả vấn
đề lại cho nàng.
Cực xấu hổ!
Chén thuốc đã đưa tới miệng, cho dù nàng không muốn cũng phải uống,
ngay cả thời gian để chần chờ cũng không có, bởi vì đây là tình cảm a.
Tình cảm.
Mỗi người đều cần
“Đó là đương nhiên” khẽ hé miệng đem phần “tình cảm” kia nuốt xuống,
rồi chỉ có thể hùa theo “ nếu Thủy Vân thực sự gặp khó khăn, Khuynh Tâm
tất nhiên là hết lòng hỗ trợ”
Nhìn hắn ôn nhã mỉm cười, Mục Khuynh Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn từng ngụm, từng ngụm mà uống hết chén thuốc dưỡng thai.
Nếu không thì nàng còn có thể làm gì?
Cuộc sống an thai làm người ta nhàm chán đến nổi điên
Một tháng, từ khi được Diêu Thuấn Bình ôm trở về thì nàng bị bắt nằm yên trên giường đúng mo655t tháng.
Mục Khuynh Tâm kỳ thật rất khó lý giải chuyện này.
Cho dù nàng thất lạc một đoạn trí nhớ, nhưng đứa nhỏ này nói như thế
nào cũng là có từ khi nàng bị rơi xuống sơn cốc, thế nhưng cục cưng
chẳng những không có gì, còn ngoan ngoãn nằm yên trong bụng nàng, theo
nàng trèo đèo lội suối đến nơi Miêu tộc xa xôi.
Từ đó đến giờ, ngoài trừ nàng thường hay mỏi mệt cũng có ngẫu nhiên
trở nên trì độn thì ngoài ra nàng không có choáng váng, không có nôn mửa cũng không hay không khỏe, đứa nhỏ này cứ an an ổn ổn ở trong bụng
nàng, làm cho nàng rất thoải mái.
Nhưng mà nàng thiếu chút nữa thì té nhào, đúng, là thiếu một chút chứ chưa phải thật sự.
Bởi vì mới suýt bị té mà đã kinh hách, còn bị động thai khí, có cảm
giác con càng lớn càng có vẻ yếu ớt, làm cho nàng cảm thấy khó hiểu
Nhưng sau khi thỉnh giáo Tôn đại phu thì nàng hơi hiểu một chút.
Theo Tôn đại phu suy đoán, nàng rơi xuống nước là sau khi có thai
không bao lâu nên dù di chuyển đường xa cũng không ảnh hưởng nhiều tới
đứa nhỏ.
Bây giờ đã mấy tháng rồi, đứa nhỏ đã lớn hơn, tuy rằng nhìn cơ thể mẹ bên ngoài thì gần như không có thay đổi gì, nhưng so với mấy tháng
trước thì khi cái thai lớn hơn mà cơ thể mẹ lại bị thương tổn, cho dù
chỉ là cảm xúc kinh hoàng cũng đều ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng, cho
nên mới bị động thai khí.
Cách nói này rất thông tình đạt lý, không tìm ra được điểm nào để
hoài nghi, Mục Khuynh Tâm chỉ có thể nhận mệnh mà an thai, cứ vậy trải
qua một tháng nằm yên trên giường.
Điều may mắn là trong khoản thời gian này còn có tiểu Tập Chi làm bạn bên cạnh nàng, đương nhiên cha của thiên hạ nho nhỏ kia cũng có góp
phần cống hiến.
Mấy ngày nay, chỉ cần dạy học xong là hắn sẽ tới thăm hỏi, không phải là cùng nàng chơi cờ mà là chia sẻ chuyện trong lớp học, hỏi ý kiến của nàng, làm cho nàng không đến mức vô công rỗi nghề.
Nhìn những gì hắn làm, Mục Khuynh Tâm biết hắn thật tình nhưng vẫn không giảm được sự nghi ngờ với hắn.
Không chỉ đơn giản là vì bị giấc mơ quấy phá mà càng bình tĩnh quan
sát, càng phân tích tinh tế đủ loại hành vi của Diêu Thuấn Bình, nàng
cảm thấy khả nghi nhiều hơn, mà ngày càng tăng chứ không có giảm.
Cho nên mỗ