
Mục Khuynh Tâm lưu loát đưa ra một
loạt chỉ thị làm cho người ta khó hiểu, sau đó thì tiêu sái đi tới địa
phương khác….
**************************************
Nghe tiếng học bài, tiếng tranh cãi vang lên làm Mục Khuynh Tâm rốt
cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Ban đầu là nhất thời hứng
khởi nên muốn ra ngoài đi dạo, tìm hiểu dân phong văn hóa kỳ lạ của Miêu tộc. Đúng vậy, là Miêu tộc.
Sau khi nàng tiêu hóa xong tin tức mình mang thai thì đã nhanh chóng
sắp đặt kế hoạch cho mình, nhất quyết từ chối sự sắp đặt của Lãnh Chi
Thương mà lựa chọn Miêu tộc của hảo bằng hữu Miêu Nhân Hoàng làm nơi
dưỡng thai sinh con.
Vì sự kiên trì của nàng, lại thêm có Lãnh Chi Thương hỗ trợ nên hai
ngày trước nàng cùng nha hoàn thiếp thân đã đến đây, cũng bắt đầu làm
quen với cuộc sống mới, không ngờ hôm nay ra ngoài tản bộ lại gặp nhiều
chuyện thú vị như vậy.
Ở Miêu trại, chuyện gì cũng rất mới lạ, đột nhiên trên đường vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh làm nàng cảm thấy thực ngoài ý muốn.
“Có lẽ là phu tử mà Y Mã nói” nha hoàn Phúc Phúc cực kỳ có trách
nhiệm mà vội bẩm báo những tin tức nàng tìm hiểu được “ hôm qua ta đã
nghe nàng nhắc tới, cách đây vài ngày có một thư sinh người Hán cùng nữ
nhi bị lạc đường trong núi, may có người trong tộc cứu về đây, Miêu cô
nương nghe nói bọn họ muốn tìm một nơi ẩn cư liền cảm động mà cho hắn ở
lại nơi này, đổi lại hắn dạy cho mấy đứa nhỏ trong tộc kinh thư của
người Hán”
Khi chủ tới Mục Khuynh Tâm vừa tới, Miêu Nhân Hoàng thân là tộc
trưởng đã bố trí vài tiểu cô nương đến hầu hạ nàng, Y Mã là trưởng nhóm, không chỉ vì nàng tay chân linh hoạt khéo léo mà còn vì nàng biết một
ít Hán ngữ cơ bản, có thể làm phiên dịch cũng có thể giải thích cho chủ
tớ Mục Khuynh Tâm các phong tục tập quán của Miêu tộc, làm cho hai người nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh nơi đây.
“Xem ra ngươi và Y Mã có rất nhiều chuyện để tám với nhau a” Mục
Khuynh Tâm bật cười, nhớ lại hình ảnh của hai nàng cứ tới tối là chụm
đầu vào nhau thì thầm to nhỏ.
“Y Mã chưa từng rời khỏi Miêu tộc, rất tò mò cuộc sống của người Hán
chúng ta, nên hay hỏi ta nhiều chuyện mà ta cũng cảm thấy rất hiếu kì
với cuộc sống của Bạc Di Oa tộc, cho nên…cho nên khi rảnh rồi sẽ tâm sự
với nhau…” Phúc Phúc có chút ngượng ngùng, vội vàng giải thích “ nhưng
mà chúng ta cũng không có lười biếng a, đều làm hết những chuyện thuộc
bổn phận của mình”
“Ta biết.” Tuyệt thế tiểu mỹ nhân mỉm cười nói:“Ở trong hoàn cảnh mới, có thêm bạn là chuyện tốt…”
Ánh mắt xinh đẹp nhịn không được mà nhìn về dãy núi ở phía xa xa,
khuôn mặt xinh đẹp như tiên tử lộ ra vẻ đăm chiêu, nhẹ giọng nói “ nếu
không phải vì ta, ngươi không cần phải lưu lạc đến chỗ bộ tộc thiểu số
xa xôi này”
“Tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói như vậy.” Phúc Phúc lắc đầu, vội
vàng nói “ Phúc Phúc là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư ở đâu, Phúc Phúc sẽ theo đến đó”
“Cũng do ta tùy hứng” Mục Khuynh Tâm thực ra cũng có thể có lựa chọn
khác “ nếu ta lựa chọn bỏ đi đứa nhỏ này thì có lẽ mọi người đều thoải
mái hơn”
“Tiểu thư sẽ không làm như vậy .” Phúc Phúc thông minh đột xuất “ từ
đầu đại tiểu thư đã biết tiểu thư sẽ không chọn lựa như vậy, sẽ không bỏ đi đứa nhỏ”
“Đúng vậy, về chuyện này tỷ tỷ thực hiểu ta” Khuynh Tâm cũng thừa nhận.
Dù chuyện mang thai đối với nàng thực mơ hồ cũng đầy nghi vấn nhưng
nếu đứa nhỏ đã có trong bụng nàng, như vậy nàng cũng sẽ không từ bỏ nó.
“Đứa nhỏ là vô tội , huống chi cha mẹ chỉ có ta và tỷ tỷ là con, may
mắn đứa nhỏ này tới thật đúng lúc, có thể kế thừa huyết mạch của Mục gia ta” đối với đứa con trong bụng, Mục Khuynh Tâm đã suy nghĩ rất nhiều
chứ khôn phải là tâm huyết nhất thời dâng trào.
“Trừ bỏ đại tiểu thư, Thương thiếu gia cũng rất hiểu tiểu thư” vốn
vẫn giữ kín trước giờ, lúc này Phúc Phúc cũng không ngại mà thổ lộ “ ban đầu đại tiểu thư muốn đưa tiểu thư đến Uyên Phong cốc, nhưng Thương
thiếu gia đã nói nhất định không có khả năng, còn mất một phen giải
thích lý do và nguyên nhân mới thuyết phục được đại tiểu thư”
Tưởng tượng hình ảnh Lãnh Chi Thương vì nàng mà ra sức thuyết phục tỷ tỷ, Mục Khuynh Tâm khẽ cười nói “ Thương ca ca thật là yêu thương ta,
biết ta nhất định sẽ không đi theo tỷ tỷ và tỷ phu về Uyên Phong cốc”
Lý do rất đơn giản, nàng không thích làm phiền người khác.
Từ lúc có trí nhớ, nàng không biết mình có phải là quá tự tin hay
không nhưng thực sự đều là nàng chiếu cố cho tỷ tỷ, từ sau khi song thân qua đời, nàng vừa quản lý sản nghiệp của Mục gia trong cả nước vừa
chiếu cố mọi chuyện lới nhỏ trong nhà.
Cho nên, Mục Khuynh Tâm thực sự nghĩ không có việc gì nàng không làm được, chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Tuy nhiên, liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, nàng cần chút thời gian và không gian để lắng đọng, suy nghĩ. Về chuyện mất trí nhớ và mang
thai, tuy ngoài mặt nàng tỏ ra bình tĩnh, là vì nàng không muốn mọi
người biết được cảm xúc của mình, điều đó không có nghĩa là trong lòng
nàng không có gợn sóng.
Nếu thực sự đến chỗ của tỷ tỷ và tỷ phu, để cho bọn họ quan tâm,