
ọi việc trong phủ mới đến Miêu tộc dưỡng thai.
Nhưng mà chuyện bất ngờ vẫn cứ liên tiếp xảy ra, hơn nữa ở Miêu tộc nàng còn gặp người quen…
Diêu Thuấn Bình, nhân vật truyền kỳ nổi tiếng khắp thành, diện mạo
như Phan An tái thế, tài văn chương xuất chúng nhưng luôn vô duyên với
thi cử.
Hắn chẳng những xuất hiện ở đây, còn dẫn theo một oa nhi luôn miệng gọi nàng là nương, rất kỳ lạ nha.
Liên tiếp nhiều chuyện xảy ra, khiên nàng dù gặp biến cố cũng không sợ hãi nhưng lại bắt đầu hồ nghi.
Hắn càng nhìn càng không giống một thư sinh văn nhược, tâm tư sâu kín không thể nhìn thấu a.
Nhưng mà cái dạng công tử như hắn thì có quan hệ gì với nàng, sao lại bám theo nàng chứ?
----------------------------------------------
“Nương…… Nương……”
Oa nhi nhà ai mà khóc đáng thương như vậy?
“Nương…… Nương……”
Thật đáng thương, là hài tử bị lạc đường sao?
“Ô ô…… Nương……”
Đừng khóc, oa nhi đừng khóc……
“Tiểu thư? Tiểu thư?”
Mục Khuynh Tâm bởi vì âm thanh kêu to mà hoảng hốt tỉnh lại, thấy nha hoàn Phúc Phúc vẻ mặt u sầu nhìn mình thì mới phát hiện mình đang khóc.
Vì sao?
Sao lại khóc?
Sao lại khó nén cảm giác đau đớn trong lòng?
Là vì cái gì?
Dĩ nhiên là giấc mơ vừa rồi đã làm cho Mục Khuynh Tâm hoảng hốt.
Nàng vẫn biết mình là một người bình tĩnh, lý trí, không phải là người xử lý theo cảm tính.
Cho dù trong mắt người khác, ngoài trừ việc nàng là đệ nhất mỹ nhân
của thành trấn, còn là vì từ nhỏ nàng đã tài trí hơn người, hỗ trợ đắc
lực cho phụ thân trong việc khuếch trương gia nghiệp.
Thậm chí năm nàng mười hai tuổi, phụ thân đã từng nói với nhiều người “ nữ nhi này…đáng tiếc lại là nữ nhi, nếu không thì Mục gia ta đã có
một thế hệ kiêu hùng, đem sự nghiệp phát dương quang đại, thậm chí còn
có thể được lưu vào sử sách, đáng tiếc lại là nữ oa nhi a”
Đó chính là nàng, Mục Khuynh Tâm trong mắt người khác vừa có mỹ mạo động lòng người, lại có gia nghiệp khổng lồ.
Năm nàng mười sáu tuổi thì cha mẹ ngoài ý muốn đều qua đời, nàng cũng bắt đầu tiếp nhận việc cai quản gia nghiệp.
Các thúc thúc như sài lang hổ báo muốn chiếm đoạt gia sản nhưng nàng
cũng có thể ổn định thế cục, giải quyết hết thảy, nhìn nàng bề ngoài mềm mại như nước như nội tâm lại rất cương liệt, nàng có thể bày mưu sử lế, không đánh mà thắng, thậm chí khi tất yếu cũng dùng tới dung mạo tuyệt
mỹ để chiếm ưu thế…tất cả cũng vì nàng muốn đạt được mục đích.
Đó chính là bảo hộ tỷ tỷ, bảo trụ gia sản mà cha mẹ để lại.
Từ năm mười sáu tuổi nàng đã phải đảm đương trọng trách đó, cho nên đa sầu đa cảm tuyệt đối không phải là tính cách của nàng.
Như vậy nước mắt và cảm giác đau lòng kia là vì sao mà xuất hiện?
Một giấc mơ rất mơ hồ sao có thể ảnh hưởng đến nàng tới mức đó?
Lý trí phân tích rất nhanh đã phán đoán mọi việc không tầm thường, nhưng rốt cuộc nguyên nhân là thế nào?
“Tiểu thư?” nhìn vẻ mặt ngưng trọng của tiểu thư, Phúc Phúc muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì.” Biết nha hoàn lo lắng, Khuynh Tâm khoát tay ý bảo nàng đừng thương tâm, nhẹ giọng nói “ chỉ là gặp ác mộng, không có
chuyện gì”
Phúc Phúc cũng rất muốn tin lời nàng nhưng mà nếu là tiểu thư của ba
năm trước đây, dù tiểu thư có nói mặt trời mọc ở hướng tây thì nàng cũng tin.
Nhưng mà…vấn đề lại nằm ở chỗ ba năm trước, khi tiểu thư mất tích…
Ba năm trước, vì tự hoa lâu ở trấn kế bên kinh doanh không tốt, mà
tiểu thư đang muốn mở thêm một chi nhánh mới nên rất hứng thú, muốn xác nhập nó vào tự hoa lâu của Mục gia thế vốn đang lên như mặt trời ban
trưa.
Hơn nữa thị trấn bên cạnh còn có một gian bố trang rất lớn, vừa vặn
tiểu thư lại đang muốn tặng cho đại tiểu thư một cái bố trang mới.
Vì thế tiểu thư quyết định tự mình đến đó, vừa mua tự hoa lâu, vừa
khảo sát bố trang, coi như là một hòn đá ném chết hai con chim.
Kế hoạch rất hoàn thiện, không ngờ khi đến chân núi thì bị một nhóm
đạo tặc chặn đường, trong lúc hỗn loạn, con ngựa kéo xe chở tiểu thư
không khống chế được mà lồng lên, làm cho cả người cả xe cùng rơi xuống
sơn cốc.
Khi đó Phúc Phúc sợ tới mức mất hồn, mà truy lùng bao lâu cũng không
tìm thấy thi thể của tiểu thư càng làm cho nàng thêm ăn năn, tự trách,
vì sao người bị nạn không phải là nàng mà là tiểu thư.
Thời gian cứ thế trôi qua, một năm, hai năm, rồi đến ba năm…
Mục gia vì không có người chủ trì, lại thêm các vị lão gia tranh
giành quyền lực, đấu đá gay gắt làm cho sự nghiệp kinh doanh tự hoa lâu
ngày càng tụt dốc, thế lực cứ ngày càng giảm dần.
Phúc Phúc càng thêm tự trách nhưng cách đây một tháng, tiểu thư một thân bố y xuất hiện cùng một phụ nhân làm nghề giặt quần áo.
Theo lời phụ nhân đó thì ngày đó nàng định ra ngoài đi giặt quần áo
thuê thì nhìn thấy tiểu thư đang hôn mê bất tỉnh liền cứu chữa cho nàng, sau khi tiểu thư tỉnh lại, nói ra lai lịch, nàng mới biết mình đã cứu
được một nhân vật nổi danh, liền lập tức mang tiểu thư trở về.
Mục gia nhị tiểu thư xinh đẹp diễm lệ, thông minh tài trí đã trở lại
làm cho đại tiểu thư và cô gia mừng rỡ vô cùng, lập tức quay về mà Phúc
Phúc cũng nhịn không được sự xúc động khóc lóc không