
ngừng.
Bình an trở lại, tiểu thư thực sự đã bình an trở lại.
Nhưng…ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao không lập tức quay về? thậm chí cả một dòng tin tức cũng không có.
Không ai biết.
Bởi vì ngay cả nhân vật chính cũng không biết.
Phúc Phúc chưa từng gặp phải loại sự tình như vậy, nhưng mà đại phu
do Thương thiếu gia mời tới, là ngự y cáo lão hồi hương đã nói như vậy.
Đại phu đã nói khi tiểu thư rơi xuống vì bị kích thích thật lớn hoặc do
va đập mà não bị tổn thương, làm ảnh hưởng tới trí nhớ, cho nên có nhiều chuyện nàng đã quên, còn nói chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống thì
không có gì đáng ngại.
Như thế nào là không có gì đáng ngại?
Một người đang yên đang lành đột nhiên mất đi ba năm trí nhớ, trong
khoảng thời gian đó chuyện gì đã phát sinh cũng không nhớ được, đây
chẳng phải là chuyện cổ quái sao?
Hơn nữa trong ba năm này cũng không rõ hành tung thế nào, như vậy sao có thể nói là không trở ngại gì?
Đối với chuyện này Phúc Phúc cảm thấy rất lo lắng.
Không chỉ là không nhớ gì những chuyện đã xảy ra trong ba năm mất
tích, mà mấy ngày đầu khi mới trở về, trí nhớ của tiểu thư vẫn rất mơ
hồ.
Mấy ngày đó, tiểu thư luôn nghĩ đó là ngày mà tiểu thư chuẩn bị xuất
phát đi Lân huyện như ba năm trước đây, cho nên vừa mới tỉnh dậy là đã
đòi xuất môn, liên tiếp vài ngày mới chậm rãi đình chỉ hành vi kỳ quái
đó.
Cho dù bây giờ nhìn như đã khôi phục hoàn toàn nhưng việc tiểu thư
không nhớ nổi những gì đã xảy ra trong ba năm qua cũng làm Phúc Phúc cảm thấy bất an trong lòng.
Nàng không biết dùng ngôn từ nào để diễn tả cảm giác trong lòng, rõ
ràng là tiểu thư tài ba xinh đẹp của nàng đã trở lại, còn mạnh khỏe an
khang nhưng tại sao tiểu thư lại mất trí nhớ, rốt cuộc tiểu thư của nàng đã trải qua những chuyện gì?
Có phải từng bị người khác khi dễ hay không?
Hiện tại nhìn như bình thường, nhưng liệu sau này trí nhớ có đột nhiên trở nên hỗn loạn không?
“Quan trọng là hiện tại!” trong khi Phúc Phúc còn đang buồn rầu suy
nghĩ lung tung thì Mục Khuynh Tâm lại đột nhiên thốt ra câu này.
Chải đầu xong, đang tính gọi người mang điểm tâm lên, nghe tiểu thư nói vậy, Phúc Phúc cảm thấy rất ngoài ý muốn lại mơ hồ
“Chuyện mất trí nhớ, có thể quan trọng mà cũng có thể không, mà hiện
tại điều quan trọng nhất là cần phải đứng dậy, nếu cứ u buồn vì chuyện
này thì rất lãng phí sức lực” rất khó khăn để Khuynh Tâm chủ động nhắc
tới việc này.
Ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, khuôn mặt mỹ lệ động lòng người
càng thêm rạng ngời, mà khí độ bình thản, thong dong càng làm cho người
ta tin phục hơn.
Mục Khuynh Tâm bình thản nói tiếp “ hiện tại Mục gia có thể nói là
đang tuột dốc không phanh, lung lay sắp đổ, so với việc suy nghĩ chuyện
ta mất trí nhớ thì tập trung tinh thần để vực dậy chuyện kinh doanh của
Mục gia mới là chuyện cần ưu tiên hàng đầu”
Phúc Phúc gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
“Huống chi, ta đã trở về.” Khuynh Tâm bổ sung
Ngữ khí vững vàng, thái độ thong dong, đệ nhất mỹ nhân của Hoa thành phát ra uy thế như bậc mẫu nghi thiên hạ càng thêm trầm ổn so với trước kia, Phúc Phúc nhìn thấy, nhịn không được mà thất thần.
Khuynh Tâm nhìn nha hoàn trung thành, tận tâm như tỷ muội, thần sắc
liền thu liễm lại, ngữ khí cũng ôn hòa hơn “ quan trọng là ta đã trở về, vẫn bình an, đây chính là điều quan trọng nhất, có đúng không?”
Nhìn vẻ mặt bình thản của chủ tử, lúc này tâm của Phúc Phúc mới hạ xuống, mỉm cười, gật đầu “ ân”
Đúng vậy, quan trọng là tiểu thư đã trở lại.
Nàng còn sống, bình an quay về, đây mới là chuyện quan trọng nhất a
Khuynh Tâm ổn định tâm tình của nha hoàn xong, lại xem như chưa từng
có chuyện gì xảy ra, tiếp tục phân phó “ kêu người chuẩn bị thức ăn cho
ta”
Phúc Phúc đang tính xoay người đi thì lại nghe nàng nói thêm “ mang
đến Nguyệt đình đi, thuận tiện truyền lời của ta, bảo hạ nhân để ý, khi
nào Thương thiếu gia tỉnh thì mới hắn cùng đến Nguyệt đình ăn sáng”
“Dạ” Phúc Phúc nhận mệnh rời đi.
Một ngày mới đang bắt đầu.
Từ khi người quyết sách vắng mặt thì Mục Kí vốn chế ngự toàn bộ giới
tự hoa đã không còn rầm rộ như ngày xưa, nhưng may mắn là thiếu vắng nữ
chủ nhân thì vẫn có Lãnh Chi Thương hỗ trợ quản lý cho nên vẫn duy trì
được hoạt động cho đến ngày nữ chủ nhân bình an trở về.
Đối với chuyện này, Mục Khuynh Tâm cảm kích từ đáy lòng.
Dù sao đối phương cũng không phải là kẻ rảnh rồi, ăn no không có
chuyện gì làm mà bản thân phải gánh rất nhiều chức trách, việc cần phải
xử lý cũng không phải ít, mặc kệ là vì nể mặt đại tẩu mà hỗ trợ cho nhà
mẹ đẻ của nàng hay vì lý do khác thì thực sự chuyện này vẫn phải cảm ơn
hắn.
“Thương ca ca, cám ơn ngươi.” Khuynh Tâm lấy sữa đậu nành thay rượu,
nhân bữa điểm tâm này mà biểu đạt thành tâm cảm tạ với đệ đệ của tỷ phu.
Nam tử ngồi đối diện Mục Khuynh Tâm, tuy là sinh đôi nhưng thần thái
lại khác xa huynh trưởng của mình, bề ngoài không lạnh lùng cũng không
phát ra hơi thở làm người khác khó thân cận, ngược lại hắn còn có vẻ cởi mở, khôi hài, rất dễ tiếp xúc.
Dung mạo giống nhau như đúc nhưng th