XtGem Forum catalog
Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323165

Bình chọn: 7.5.00/10/316 lượt.

ên Thành anh còn chờ gì mà không chiếm đoạt em đi.

Người con gái có mái tóc xoăn kiều diễm ngả ngớn dựa vào thân thể Liên Thành đang tựa trên ghế salong.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp sóng tình gợn trào. Nếu ả nhìn

kĩ trong mắt nam nhân đối diện không hề có 1 tia dục vọng mà chỉ đầy qủy dị mà thôi.

Người ta thường nói đói quá ăn quàng và tình trạng của hắn đang là

như vậy. Đến thế giới này hắn đã phải vứt bỏ bao nhiêu nguyên tắc, bởi

vì muốn kiếm máu của đồng trinh sạch sẽ rất là khó. Người nữ không ngừng liếc mắt đưa tình với hắn, không cần nếm thử dòng huyết hắn cũng đoán

được chắc chắn ả cũng chẳng còn trong sạch gì. Uống huyết bẩn ư hắn chỉ

sợ uống vào hắn đau bụng 3 ngày mất, nhưng hiện tại là hắn đang rất thèm huyết thật khó quyết định quá đi. Bây giờ cô ta đã tự mình dâng đến

không lẽ lại bỏ qua?

Trong khi hắn đang không ngừng đấu tranh tư tưởng thì ả nữ nhân vô

cùng bực bội vì chờ mãi mà chẳng thấy hắn lao vào gì cả. Mặc cho cô ta

có cố tạo dáng quyến rũ, nóng bỏng đến đâu vẫn chưa thể khơi dậy chút

điên cuồng của nam nhân đối diện.

Ả lại tiếp tục khiêu khích thì nam nhân cuối cùng cũng chịu có chút phản ứng.

Nhếch miệng cười qủy dị hắn khẽ nâng cằm của cô ả nên. Không có 1 nụ

hôn nóng bỏng nào như trong suy nghĩ của ả hắn đi thẳng tìm đến cái cổ

quen thuộc. Hắn đã quyết định đau bụng cũng không sao, nhưng dòng huyết

vừa chảy vào khoang miệng của hắn thì vội bật dậy đẩy mạnh cô ta ra, hắn nhanh chóng tìm chỗ nhổ đám huyết kinh khủng này đi. Ghê tởm quá đi

trước khi đến đây không biết cô ta đã đi qua những chỗ nào mà nồng đậm

toàn bệnh tật, các chất kích thích.

Sau 1 lúc hắn cũng làm sạch khoang miệng của mình, tức giận đi ra ngoài hắn sẽ xé xác ả nữ nhân đáng chết này.

- Qủy Huyết lâu rồi chưa gặp.

- Qủy Huyết lâu rồi không gặp.

Ngỡ ngàng có đôi chút đứng hình giọng nói này không phải là hắn sao?

Vội quay về hướng tiếng nói phát ra thì đã thấy cửa sổ có bóng người

ngồi gác chân trên đó. Kẻ đó đối với anh nhếch miệng cười, tự trong thâm tâm thầm thừa nhận không nghĩ rằng 1 triệu năm qua đi hắn vẫn đẹp như

vậy.

Cố giữ cho chính mình tỉnh táo, Qủy Huyết uể oải ngồi xuống ghế dựa lưng. Nhan nhạt lên giọng:

- Cuối cùng thì ngươi cũng đã thoát được phong ấn.

- Không sai, ngươi không thấy ta vừa thoát ra được là tìm ngươi luôn sao?(nhảy xuống khỏi cửa sổ)

- Ngươi tìm ta chắc không đơn giản đâu, nói xem ngươi dụng ý gì?

- Ngươi đa nghi như vậy từ bao giờ thế?

- Từ khi ngươi lừa ta (lạnh lùng nhìn người đối diện)

Nhìn chằm chằm khuôn mặt mị hoặc đó là kí ức 1 triệu năm về trước lại ùa về. Có lẽ Qủy Huyết chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày hắn rung động

trước 1 nam nhân. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lần đó hắn đã choáng ngợp như

thế nào? Loài qủy từ trước đến nay luôn là loài có dung mạo xấu nhất vậy mà người trước mặt lại mang vẻ đẹp như thiên tiên.

Nghĩ lại lần đó thì cũng thật là xấu mặt. Không hiểu đầu óc hắn lúc

đó để đi đâu mà có thể nghĩ kẻ đó là nữ nhi chứ, đã vậy lại còn muốn

mang về hậu cung của mình sủng ái sau đó thì hắn đã bị người đẹp đánh

cho 1 trận. Sau này mới biết kẻ đó chính là Qủy Vương. Cũng chính từ đó

hắn tự nguyện làm việc cho người đó vô điều kiện.

Chỉ đến khi loài qủy gặp họa bị tiên, ma, yêu tinh tiêu trừ thì hắn mới biết kẻ đó chưa bao giờ để tâm đến hắn.

- Ách, ngươi vẫn còn giận ta sao?

- Bây giờ thì chẳng có gì để giận mà không giận nữa. Ngươi chỉ cần biết ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ làm điều gì nữa.

- Làm sao đây bây giờ ta lại muốn ngươi giúp ta?

- Mặc xác ngươi.

- Aizz ngươi thật vô tâm nhưng ngươi chỉ có 1 lựa chọn duy nhất là phải làm việc cho ta.

- Ta không giúp ngươi thì sao?

- Thì ta ép ngươi phải làm việc cho ta. Đây là kết qủa ngươi chọn đừng oán trách người khác.

- Thì ta ép ngươi làm việc cho ta đây là kết quả ngươi chọn đừng oán trách người khác.

Đối với sự uy hiếp của Qủy Vương thì hắn không hề có 1 tia sợ hãi. Sợ sao? Hắn chưa bao giờ phải sợ trước 1 ai, cuồng lắm chết là cùng. Cười

lạnh anh lên tiếng:

- Oán trách? 2 từ đó chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của ta. Đừng nhiều lời nữa muốn gì thì lên đi.

Nở 1 nụ cười mị hoặc trong ánh mắt đầy hàn quang, trầm giọng nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại vội vàng như vậy. Nhưng ngươi yên tâm đi ta sẽ không để ngươi chết.

- Đã nói ngươi đừng lắm lời rồi mà.

Dứt lời anh đánh chưởng phong về phía hắn, loại chưởng này xuất ra

như 1 lưỡi hoả đao đỏ rực chém xé trong không khí bổ nhào về phía hắn

đang đứng dựa lưng.

Nhẹ nhàng xoay mình tránh né, loại chưởng phong này lướt đến đâu là ở đó đổ vỡ thậm chí tạo trấn động khiến căn phòng rung lên. Nhếch mép

cười hắn nói:

- Aizz! Qủy Huyết ngươi hấp tấp thật đấy. Nếu ngươi không muốn nhà sập thì ra nơi khác đánh nhau ta sẽ phụng bồi.

Thu tay về, anh lạnh giọng nói:

- Được, cách đây 500km về phía đông có 1 dãy núi, ở đó không có nhiều người ở ta và ngươi đến đó.

Dứt lời 2 bóng người biến mất khỏi căn phòng để lời đứa con gái ngồi chết trân, máu chảy đầm đìa ướt nhoà ở cổ.

Trúc gia, trong phòng khách bà Lâm đ