
nữa, đi thôi.
Ngồi xuống 1 cái ghế đá gần đấy, anh trầm giọng hỏi:
- Có việc gì sao mà lại đến tận đây tìm tôi?
- Bảo Bối à, hôm nay mẹ của mẹ lại bắt phải gặp mặt cái tên
Liên Thành chết tiệt đó, hắn..v..v..(kể hết mọi uất ức ra liên hồi)
- Khoan đã, vừa rồi cô vừa đi gặp mặt tên Liên Thành đó sao?
- Đúng vậy.
- Không thể nào, không phải hắn đã chết cách đây 1 tuần rồi
đó sao?(trầm tư suy nghĩ)
- Hais!! Hắn mà chết được thì còn gì để nói đằng này hắn còn
sống sờ sờ ra đó.
- Vậy hôm nay hắn biểu lộ thế nào?
- Hắn biểu lộ thế nào mặc kệ hắn, mẹ quan tâm làm gì. Nhưng
mà có vẻ hôm nay hắn khác hơn mọi khi nhiều.
- Khác thế nào?
- Lạnh lùng, hành động cũng thật kì quặc.
- Hắn hành động gì?
- Hắn cầm tay của mẹ cho vào miệng, còn hơi gặm gặm may mà
rút ra kịp.
Cầm lấy bàn tay đưa lên xem xét thấy ngón út có 1 vết cứa nhỏ.
- Hãy nhớ lần sau tuyệt đối không được đi gặp hắn bất kể do
ai ép buộc rõ chưa?
- Rõ rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên chấm dứt 1 buổi học chán ngắt.
Họ tiếp tục đi cạnh nhau về nhà, có Bảo Bối bên cạnh cảm giác thật yên tâm.
Hai ngày sau, trời mưa như trút nước mãi không ngừng. Có 3
người thanh niên vội vàng chạy vào trong 1 cái xưởng bỏ hoang gần đó đến trú
mưa.
Bước vào trong xưởng, mùi hôi thối của xác chết xông tới. Vội
vàng đưa tay bịp mũi lại, kinh quá đi. Cố gắng lui vào trong 1 chút tránh mưa
dù sao cũng là ban ngày ma quỷ gì chứ. Một người trong số họ vì vội lùi vào
trong nên không để ý đã dẵm nên 1 thứ gì đó nũng xuống, hơi mềm mại, lại hơi
ươn ướt quan trọng nhất là bàn chân như dẵm phải 1 ổ con gì đó nó cứ bò bò. Ngước
mắt xuống nhìn xem người thanh niên chỉ kịp hét lên rồi ngất xỉu vì sợ hãi:
- ÁÁÁÁÁ!!!
Làm sao không ngất xỉu cho nổi khi anh ta phát hiện mình dẵm
nên 1 xác chết lên phân huỷ, quan trong nhất là cái dẵm đó lại là đúng vị trí
trái tim bị móc ra và hơn hết ở đó là 1 ổ những con giòi béo ngậy đang lúc
nhúc.
Hai người kia đi lại gần thấy vậy cũng hét lên rồi ngất xỉu
tật thể. Quá kinh khủng.
Ở Trúc gia mọi người đang ăn bữa cơm chiều. Cả 1 bàn thức ăn
rộng lớn chỉ có 4 người ngồi ăn, không khí cũng thật là im lặng. Đôi lúc chỉ
vang lên tiếng của Liên Thảo:
- Bảo Bối ăn cái này đi ngon lắm đó
Cô liền gắp cho vào bát Bảo Bối cứ như vậy đến khi nó biến
thành 1 quả núi nhỏ mới dừng lại.
- Hìhì, ăn đi.(nhận được cái liếc mắt sắc hơn dao)
- Liên Thảo à, sao chẳng thấy em gắp cho mẹ và anh miếng nào
vậy?(Dương Đằng bất mãn)
- Giận hai người rồi, khi nào không ép con nữa thì lúc đó mới
quan tâm.
Mẹ cô và Dương Đằng nhìn nhau cười trừ chẳng buồn để nói.
- Mở tivi xem phóng sự đi, im lặng quá.
Dương Đằng đứng dậy mở truyền hình lại đúng kênh người ta
đang quay hiện trường vụ giết người bị ăn hết bàn chân tay, trái tim bị móc ra.
Họ đang quay pháp y khám xét qua thân thể nạn nhân vạch ra cho mọi người nơi
trái tim bị móc là 1 ổ giòi bọ.
“RẦM” cả gia đình Trúc gia vội vàng bỏ bát đũa chạy vào nôn
ra, ngoài trừ Vân Phong vẫn ngồi đó ăn ngon lành.
Sau khi đã nôn ra hết những thứ ăn vào, bây giờ nhìn thấy những
đĩa thịt trên bàn lại thấy hơi ghê ghê. Ngồi xuống cạnh Bảo Bối, cô nhăn mặt hỏi:
- Bảo Bối à, nhìn thấy như vậy con vẫn còn ăn được sao?
- Không ảnh hưởng.
- Phục con bằng cả hai tay. Không biết là kẻ giết người nào
mà lại dã man như vậy? Chặt hết bàn chân, bàn tay người ta rồi lại còn móc tim
ra chứ, kinh khủng quá.
-Không phải chặt mà là bị ăn mất, không nói nữa ra ngoài đó
xem tiếp đi.
- Con đùa sao, kinh khủng như vậy mà vẫn muốn xem. Mẹ không
xem đâu, mẹ yếu tim lắm.
- Yên tâm đi, tôi dám đảm bảo cô không còn yếu tim như trước
nữa đâu. Đi ra ngoài xem.
Và không để cô phản đối, anh liền cầm tay cô lôi ra ngoài. Mặc
kệ người phía sau luôn miệng gào thét:
- Không xem, mẹ sợ lắm.
- Xem đi, cô sẽ đỡ yếu tim hơn.
Kéo cô ngồi xuống ghế tiếp tục xem kênh chiếu hiện trường vụ
giết người dã man đó.
“Thưa quý vị, đây là 1 vụ giết người tàn nhẫn nhất trong 5
năm trở về đây. Nạn nhân bị cắt vụn hết bàn chân tay, ngực trái bị móc mất trái
tim. Cảnh sát suy đoán đây rất có thể là vụ giết người lấy nội tạng mua bán, và
được xác định đã chết cách đây 2 ngày. Chúng tôi đang trên đường đi tìm danh
tính của nạn nhân, nếu ai quen biết xin hãy liên hệ tới số máy 090763XXXX, để
nhanh chóng xác minh. Bài phóng sự này kết thúc ở đây, chúng tôi sẽ tiếp tục đi
theo vụ án này”
Sau đó máy quay lia tới tận khuôn mặt hoảng sợ, mắt chưa kịp
nhắm của nạn nhân thì kết thúc.
- Bảo Bối à hết chưa vậy?
- Hết rồi, quay mặt lại đây đi.
Cẩn thận quay mặt dò xét đúng là hết rồi thì mới thở phào nhẹ
nhõm.
- Bảo Bối, mẹ và anh lên phòng hết rồi, chúng ta còn ngồi
đây làm gì về phòng thôi.
- Vậy thì về phòng.
Lười nhác đứng dậy cùng cô đi về phòng dù sao cũng sắp 9h rồi.
Thấy Liên Thảo cứ đứng nhìn anh rồi như muốn nói lại không
dám nói, đành phải tự mở miệng trước:
- Muốn nói gì sao?
- Bảo Bối à, mẹ còn chưa tắm.(tần ngần)
- Vậy còn đứng đó làm gì mau tắm đi?
- Nhưng mẹ sợ(cúi mặt ỉu xìu nói)
- Chết mất với