
có ra chưởng tàn bạo thế nào cũng không chạm được vào anh. Bởi
vì pháp lực của họ là ngang ngửa nhau khó lòng phân thắng bại.
- Ngươi thật sự rất khá. Có khi còn hơn cha ngươi hồi xưa đó
(vừa đánh trả hắn vừa tặc lưỡi khen)
- Nhiều lời (lạnh giọng đáp trả)
- Sao ngươi chẳng thú vị gì cả vậy? Không đánh nữa, chán rồi.(tách
ra khỏi quyền cước của anh, hắn bay xuống đất đứng bên cạnh cô)
- Ngươi thử chạm vào cô ấy xem? (đứng đối diện hắn, anh đằng
đằng toả ra sát khí)
- Chà, xem ra cô nàng này là ma hậu tương lai của ngươi rồi.(anh
nhìn hắn im lặng) Sao không trả lời nếu là ma hậu ta sẽ không động đến nữa? Nếu
không phải ngươi đừng cản ta chiếm dụng cô gái này chứ?
- Ngươi dám.
- Tại sao ta không dám? Ta đã từng nói Qủy Giới sẽ không động
chạm vào Ma Giới, mà cô ta đâu phải là gì của ngươi thì sao ta phải bỏ qua chứ?
- Ai nói cô ấy không là gì?
- Vậy cô ấy là gì?
- Như ngươi nói cô ấy sẽ là ma hậu duy nhất của ta.
- Được, vậy ngươi giữ cho kĩ vào. Ta không muốn ăn nữa, ta
muốn ma hậu của ngươi sẽ là Huyết hậu của ta. Haha, không đánh lại nhau vậy thì
tranh giành quyết định thắng thua đi.haha (hắn hài lòng cười rồi biến mất trong
màn đêm)
- Chết tiệt!
Khi Quỷ Huyết vừa rời đi thì xuất hiện thêm 4 người nữa
trong đó có 3 nam 1 nữ. Đi đến trước mặt Vân Phong, đồng loạt quỳ xuống:
- Vương, xin ngài hãy trách tội vì chúng tôi ngày đó không
thể bảo vệ.
- Được rồi, không trách các ngươi đứng lên đi.
- Dạ (đồng loạt đứng lên) Vương người đã mất tích 2 nghìn
năm rồi. Chỉ đến vừa rồi chúng tôi cảm nhận được pháp lực của ngài mới có thể
tìm đến.
- Chuyện dài dòng lắm, bây giờ ma giới thế nào rồi?
- Vương, vô cùng không ổn. Ngài biến mất không tung tích làm
ma giới không thể không loạn, dù các trưởng lão đã cô gắng hết sức vẫn chưa thể
bình ổn lại. Thêm vào đó bọn Xà giới không ngừng tấn công vào Ma giới chúng ta.
Vương, ngài phải nhanh chóng trở về trị vị.
Liếc mắt nhìn Liên Thảo vẫn còn đang nằm đó, nếu trở về anh
phải tạm thời rời xa cô và thật không biết tên Quỷ Huyết đó có lợi dụng chen
chân vào không? Nhưng nếu không trở về thì ma giới sẽ gặp nguy hiểm mất.
Bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Vương trao cô gái đó đủ hiểu
nàng ta đã chiếm vị trí trong Vương rồi.
- Vương xin người hãy trở về bình ổn ma giới, đánh đuổi xà
giới. Còn về Ma hậu Tiểu Vũ và Thanh Phong sẽ ở lại bảo vệ.
- Được vậy ta giao nàng ấy cho 2 ngươi. Xong việc ta sẽ trở
lại tìm.
Nhẹ nhàng tiến tới nâng Liên Thảo dậy ôm trong vòng tay biến
mất trở về phòng của cô ấy. Dịu dàng đặt nằm trên giường, khẽ tháo bỏ chiếc
vòng ma lực đeo lên cổ cô, anh cúi xuống thì thầm:
- Liên Thảo, chờ tôi xong việc tôi sẽ đến tìm cô. Chiếc vòng
tôi giao cho cô giữ nó, nó sẽ giúp cô tránh khỏi mọi yêu thuật.
Nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt đang say ngủ anh mỉm cười biến
mất trở về ma giới. Một ngày mai khi cô tỉnh lại đã không còn Bảo Bối nữa rồi.
Ngày hôm sau, khi ánh dương vừa lên thì Liên Thảo cũng bắt đầu
tỉnh giấc.
Trong đầu tràn ngập những hình ảnh đáng sợ hôm qua, và cả Bảo
Bối một mình đấu với chúng:
- Bảo Bối, Bảo Bối.
Vội vàng quay sang nhìn bên cạnh: không có. Nước mắt khẽ rơi
lạnh buốt, nhẹ nhàng đưa tay vuốt chỗ nằm bên cạnh hy vọng sẽ cảm nhận 1 chút
gì ấm áp, nhưng thứ cô nhận lấy chỉ là sự lạnh lẽo, cô đơn mà thôi. Khẽ lẩm bẩm:
- Bảo Bối, con rời xa mẹ rồi sao? Không được mẹ phải đi tìm
con.
Nhanh chóng rời giường, mặc kệ đầu tóc có bù xù thế nào,
khuôn mặt nhem nhuốc và quần áo luộm thuộm đến đâu, cô không quan tâm. Trong đầu
Liên Thảo chỉ duy nhất 1 ý nghĩ: “Phải tìm được Bảo Bối, tìm được Bảo Bối”
Mặc kệ cho ai ngăn lại cũng không cản được người đang điên
cuồng tìm kiếm như cô.
Chạy ra ngoài đường, nơi ngã tư đông đúc, 1 mình cô đứng ở
giữa ngơ ngác không biết đi đâu tìm bây giờ? Bảo Bối của mẹ, con ở đâu?
Cách đó không xa trên nóc nhà cao 27 tầng có 2 người đang
đùn đẩy nhau:
- Thanh Phong hyung phải làm gì đi chứ? Chẳng lẽ cứ để ma hậu
như vậy là rất nguy hiểm.
- Vậy muội bảo ta phải làm sao đây? Cũng tất cả là do Vương
đi mà cũng quên xoá trí nhớ cho ma hậu (nhỏ giọng thấp xuống)
- Trời đất, Ma hậu lại chuẩn bị đi nữa rồi. Hay là hyung biến
thành Vương đi,
- Ừ, chắc cũng chỉ còn cách như vậy. Xuống thôi.
Bóng người biến mất.
Liên Thảo ngày càng hoảng sợ lo lắng tại sao lại không thấy?
Bảo Bối rốt cuộc đã ra sao rồi? Khi cô chuẩn bị chạy về phía trước tìm kiếm thì
phía sau vọng lại tiếng gọi bên kia đường.
- Mẹ!! Bảo Bối ở đây.
Vội vàng quay lại phía sau, ở bên đó Bảo Bối đang đứng cạnh
1 cô gái rất xinh đẹp đang không ngừng vẫy gọi. Vì quá sung sướng khi tìm lại
mà cô đã quên mất rằng: Bảo Bối không bao giờ gọi cô là mẹ.
Khi một 1 người đang vô cùng thất vọng mà có 1 người đem cho
người đó hy vọng thì khi đó người đang thất vọng đó vì sung sướng mà quên hết
nhận thức xung quanh.
Khi thấy Bảo Bối đứng đó trong cô chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất:
Bảo Bối đang ở đó, và vội chạy sang ngang đường không biết rằng đằng kia có 1
chiếc xe đang lao tới.
“RẦM” Liên Thảo ngã xuống