
ngoài dẫn nước chảy vào, tại sân sau nhà Tần gia to như vậy bên
trong có một con sông nhỏ, sau khi trải qua quá trình làm sạch cùng trang bị,
nước cạn trong veo, cá vốn dĩ cũng không nhiều lắm.
Tần Tống huýt sáo đi tới, nhíu mày kiêu ngạo cười, một bên ôm vợ, còn miệng
hôn một cái thật to, sau đó thoát giầy vén ống quần, không chút để ý nhảy xuống
dòng nước. Một bên quản gia thấy thế, vội vàng đem cái túi lưới đưa qua, Tần
Tống nhận lấy, oai phong lẫm liệt giống như chống đỡ mưa tên của quân địch, sau
đó liền rất khí thế hét lớn một tiếng, đi vào trong lòng sông.
Lần này quả thật rất náo nhiệt, trên bờ mọi người ủng hộ, bên này nói “bên
trái có cá” bên kia lại kêu “A Tống mau nhìn! Ngay phía sau chân ngươi đó!” Tần
Tống cứ việc xoay quanh, cong thắt lưng nắm túi lưới chụp nước bọt nước văng
tung tóe khắp nơi, rốt cục một con cá trắm cỏ lớn bằng một cái lòng bàn tay cuối
cùng cũng bị anh chụp phải, hàng cây liễu dưới tiếng hoan hô của mọi người cũng
tung mình nhảy nhót, trên mái tóc Tần Tống có dình một vài giọt nước, giống như
đại anh hùng vượt sông chiến thắng trở về.
“Vợ à ! Cá mắc câu !”
Hàn Đình Đình đặc biệt vui vẻ nhặt cần câu lên, kẽo kẹt kẽo kẹt phe phẩy lấy
vài cọng bèo ra, vợ chồng Tần Uẩn cùng quản gia đều thấy có chuyện lạ ở một bên
vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bữa tối thật sự có một món cá, trên bàn có một con cá trắng bạc đáng thương
hề hề nằm úp sấp trên một cái đĩa làm thành món cá kho tàu, Trương Phác Ngọc
nâng chiếc đũa đi trước làm gương, bóc lấy mắt cá, ngọt ngào gắp bỏ vào trong
bát của Tần Uẩn, Tần Uẩn cười cười gắp lại vào trong bát cho cô, cô cũng không
khách khí, một ngụm ăn xuống.
Hàn Đình Đình là không dám ăn tròng mắt, Tần Tống lấy một khối thịt bong bóng
cá, đi chấm nước đưa qua cho cô, cô ngậm trong miệng, cảm thấy quả thực so với
bình thường ăn ngon hơn rất nhiều nha.
Tần Tống vọt từ trong phòng tắm đi ra, chỉ thấy cô đong đưa bàn chân ngồi ở
trên giường ngây ngốc nhìn anh cười cười, anh cúi đầu mắt nhìn vào chính mình,
“Làm sao vậy?”
“A Tống, thời điểm ngươi bắt cá trông rất soái…” Hoa nhỏ si chảy nước miếng
nhớ lại bộ dáng gợi cảm của anh khi từ dưới lòng sông trên người có chút ẩm ướt
đi lên.
Tần Tống trong lòng nhất thời ngứa ngáy, ngồi xuống ở trên giường, thuận tiện
đem khăn mặt đưa qua cho cô. Cô tự động tiếp nhận, quỳ gối bên người thay anh
lau tóc.
“Chờ em sinh xong đứa nhỏ rồi, anh còn có thể bắt cá cho em chứ?” Cô ngốc
ngốc ôn nhu hỏi, “Mẹ dạy em thừa dịp thời điểm mang thai đề ra thiệt nhiều thiệt
nhiều yêu cầu với anh, nam nhân chỉ có khi nữ nhân mang thai mới có thể đối với
cô ấy ngoan ngoãn phục tùng, đúng không?”
Tần Tống cười khụ một tiếng, ngừng lại một chút, dễ dàng đem vấn đề quăng trả
lại cho cô: “Em nói sao?”
“Em cảm thấy sẽ không nha, ba ba đối với mẹ vẫn đều là ngoan ngoãn phục tùng
a.” Cô quả thực ngốc ngốc đần độn đi trả lời vấn đề của chính mình. Nữ nhân sau
khi mang thai thường hay trở thành ngốc ngốc, Hàn Đình Đình gần đây thật sự càng
ngày càng trở nên ngốc nghếch .
Tần Tống hàm hồ “Ân” một tiếng. Cô nâng tay lau cho anh, độ cao kia khiến cho
mặt anh vừa vặn đối diện với bộ ngực đầy đặn của cô, hai luồng tuyết trắng mềm
mại theo động tác của cô ở trong lớp áo ngủ mỏng manh lượn đến lướt đi, giống
như trái quả ngọt lành công kích a công kích , ngẫu nhiên có khi giống như vô
tình quét qua ở chóp mũi trên gương mặt anh, anh hít sâu một hơi, ngưỡng mặt trừ
lửa phun hơi nóng ở trên cổ cô.
Cô nhất thời cảm thấy ngứa ngáy, lấy khăn mặt ra lại nhìn thấy ánh mắt anh đã
muốn biến thành sói, kêu một tiếng vội vàng né tránh sang bên cạnh, Tần Tống
thoải mái duỗi tay ra, bắt lấy áo ngủ bên hông cô đem cô ôm trở về, “Còn chưa có
lau xong đâu, em chạy đi chỗ nào a?”
Cô biết anh nhịn suốt ba tháng, tối hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha cô,
chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, anh còn chưa có động , thế nhưng nửa người
cô đã run run trước rồi. Hai tay lấy khăn mặt che giương mặt đỏ bừng, cô nghĩ
một đằng lại nói một nẻo nhỏ giọng thanh minh: “Đã lau khô … Em muốn đi ngủ
!”
Bộ dáng thẹn thùng kia thật hợp với tâm ý của trẻ hư, Tần Tống cười xấu xa
kéo một bàn tay của cô đi qua, hướng xuống nơi mà anh đang phấn khởi dựng thẳng
lên cao, “Nơi này còn chưa có lau…”
Cô giống như bị bỏng vì quá nóng liền nhanh tay rụt lại, đập anh một cái, cả
người mềm nhũn dán vào trong lòng anh, Tần Tống càng sung sướng,hai ba phát liền
nhanh chóng bóc sạch áo ngủ mỏng manh vây trên người cô xuống, tay hướng tới
nhụy hoa cách biệt ba tháng qua tìm kiếm tư vị mất hồn, thế nhưng xuân triều
mãnh liệt, ẩm ướt rối tinh rối mù.
“Nhẹ chút… A Tống, nhẹ một chút nha…” Anh vừa mới đem chính mình đẩy mạnh đi,
gian nan động hai cái, chợt nghe dưới thân cô mềm mại rên hô, âm điệu kia, quả
thực làm cho người ta càng muốn giết chết cô …
Anh một bên động một bên còn giống như sói hổ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt
giống như bộ dáng muốn ăn thịt người, cô thẹn thùng xoay mặt qua không nhìn anh,
còn cắn cắn môi dưới một bộ dáng ẩn nhẫn