Pair of Vintage Old School Fru
Nhân Duyên

Nhân Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323920

Bình chọn: 9.00/10/392 lượt.

ngón đan

vào nhau.

“Anh đối với em hung dữ như vậy, xin lỗi là có thể xong sao?”

Cô lời nói ra như thế, vẻ mặt lại vô cùng ôn nhu. Tần Tống lập tức phấn chấn:

“Vậy em đánh tôi đi!”

Nói xong anh thật sự cầm lấy tay cô hướng trên mặt chính mình động thủ, bàn

tay cô vốn dĩ nắm thành quyền, lập tức đầu ngón tay bị gập ở trên mặt anh, cô ăn

đau “Ai” một tiếng.

Tần Tống vội vàng cầm đưa lên bên miệng, thật cẩn thận thổi thổi: “Không đau

không đau a!”

Anh chân tay vụng về, nhưng là thời khắc so với dĩ vãng một kẻ tiêu sái không

kềm chế được, đều càng làm cho Hàn Đình Đình tâm đau nhói.

Đúng vậy, Tần Tống ngây thơ, hay nổi giận, nóng nảy, không biết săn sóc, vốn

dĩ rất trái ngược với con người cô.

Nhưng là anh đối với cô cho tới bây giờ đều là thẳng tanh thành khẩn công

khai, mỗi một khi tâm động anh luôn ngượng ngùng, lại nguyện ý làm cho cô cảm

nhận được. Ở bên người anh, cô có thể cảm nhận được yêu, cùng với toàn bộ nỗ lực

khi yêu một người.

Chuyện này đối với một người đã trải qua quá trình đơn phương lâu như vậy

không cần nhận lại mà nói, là cỡ nào đáng quý.

“Vợ.” ,bàn tay anh vuốt ve ngón tay cô, bộ dạng đáng thương hề hề cọ, “Anh

thật sự biết sai lầm rồi, em đừng giận anh…”

Hàn Đình Đình rút tay về, nhìn anh, “Anh tính tình nói nổi giận là giận liền,

em làm sao mà biết anh về sau có thể lại xem em không vừa mắt hay không, chỉ vào

cửa bảo em đi ra ngoài?”

Tần Tống nóng nảy, dựng thẳng tay lên, “Anh thề —— “

“Đừng!” Hàn Đình Đình sợ anh mở miệng nói lung tung một mạch rồi sau này

không thể ngăn cản thiên lôi đánh xuống, vội vàng ngăn lại, “Anh nhớ kỹ là được.

A Tống, kỳ thật anh vì em phát giận em đã quen, chỉ cần không quá phận là tốt

rồi. Nhưng là giống như anh buổi chiều như vậy hung hăng đuổi em đi, giống như

thật sự ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn em, trong lòng em cảm thấy đặc biệt

khó chịu.”

“Kỳ thật anh nói xong liền hối hận … Anh đuổi theo em, em chạy thực mau! Anh

cũng không phải thật sự nghĩ muốn đuổi em đi, anh như thế nào bỏ được em…” Tần

Tống đem cô kéo vào trong lòng.

“Vợ, anh về sau tuyệt đối sẽ không bảo em đi, mặc kệ anh tức giận cỡ nào, sẽ

không bao giờ nữa đối với em như vậy nữa, anh thề!”

Tần Tống là hài tử giữ lời. Sau đó rất nhiều năm, anh vô số lần phát giận,

ngẫu nhiên cũng sẽ nổi trận lôi đình cùng cô trở mặt, “Em cho tôi —— “

“Thế nào?” Cô sâu kín .

“Em cho tôi —— không được đi!” Anh nắm lấy mái tóc ủy ủy khuất khuất một

đường ra bên ngoài, “Tôi đi!”



Ngay lập tức anh nói thành khẩn như vậy, Hàn Đình Đình nở nụ cười, “Vậy anh

cũng không thể nói cái gì ‘Mẹ kế’ nữa, em không thích nghe anh nói em như

vậy.”

“Ừ ! Không nói!”

“Không thể lại vì Trần Dịch Phong mà cãi nhau với em, nam nhân tâm nhãn không

thể nhỏ như vậy.”

“… Hảo…”

“Không thể… Ngô, ngô ngô ngô…” Cô ngửng mặt chu cái miệng nhỏ hợp lại, Tần

Tống đã sớm nhìn miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được cúi đầu che lại, trước

duyện thật mạnh, sau đó vòng quanh đầu lưỡi của cô ôn nhu hấp, anh trong lòng

muốn khoe khoang kỹ xảo, nhẹ nhàng áp sát vân ve, không bao lâu cô liền mềm nhũn

rơi vào trong ngực.

Tần Tống thật sâu hít vào một hơi, tay căng thẳng ngồi cuối bàn ôm lấy cô

hướng phòng ngủ đi tới, cô nhỏ giọng hừ hừ, che miệng lại, cả người mềm tựa vào

trong lòng anh…

Đông, đông, đông! Đúng lúc này, vang lên tiếng đập cửa.

Đang hướng tới giường lớn hai người nhất thời cứng đờ tại chỗ, Tần Tống xoay

mặt, bình tĩnh thanh cổ họng không kiên nhẫn quát hỏi: “Ai? !”

Thanh âm Trương tư lệnh phu nhân ở ngoài cửa vang lên: “A Tống, là bà

ngoại.”

Hàn Đình Đình nhất thời thanh tỉnh, huých Tần Tống một cái, lắc lắc mình từ

trong lòng anh nhảy xuống, đỏ mặt chạy vào phòng ngủ, còn đem cửa đóng lại.

Tần Tống buồn bực nện tay vào tường, khi anh mở cửa cho bà ngoại còn duy trì

cái sắc mặt kia, Trương tư lệnh phu nhân thấy mà cảm thấy lo lắng cực kỳ, cẩn

thận đưa mắt nhìn vào phòng trong, kéo anh đi ra hành lang nói chuyện: “Còn chưa

có tốt sao?”

“Cái gì ạ?” Tần Tống nhíu mày, than thở một câu.

“Đứa nhỏ chết tiệt! Chỉ biết khinh dễ người!” Trương tư lệnh phu nhân oán hận

cấu anh một phen, “Đình Đình rất tốt! Ngươi nếu dám lại làm cho nó khó chịu như

vậy, chúng ta tất cả mọi người đều không tha cho ngươi! Ngươi xem sắc mặt lúc ấy

của ba ngươi đi!”

“Bà ngoại…”

“Ông ngoại bảo ta nói với ngươi: Đừng tưởng rằng người ta gia đình nhỏ, là

ngươi có thể tùy ý bày sắc mặt để cho người ta xem, lúc ấy ông nội Đình Đình đi

theo ông anh mưa bom bão đạn, ngươi còn không biết ở nơi nào! Hôm nay nhà có

khách tới, không cùng ngươi so đo, lần tới còn như vậy khi dễ vợ ngươi, ông ấy

bảo đảm lấy roi đánh cho ngươi khóc!”

“Đã biết đã biết…” Tần Tống không kiên nhẫn nghe, “Chúng cháu nghỉ ngơi, bà

đi nhanh đi!”

Trương tư lệnh phu nhân cười đánh anh một chút, đem đồ dùng rửa mặt cầm trong

tay cho anh, “Ngươi nguyên lai còn dùng bộ kia, bà đều đã dọn xong cho ngươi, bộ

mới này đưa cho Đình Đình dùng —— đi vào hảo hảo dỗ dành nó, ngươi , con chó nhỏ

này tính tình nóng nảy, cô nương người ta