
g
muốn quay về.” Nhiều năm nay nàng lăn lộn chốn quân doanh, uống rượu,
đánh nhau, thậm chí là giết người, không chuyện gì là chưa từng làm.
Cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ ngày phụ thân hy sinh vì Tổ quốc. Hôm đó tiết
trời âm u, vết thương do trúng tên của phụ thân dần nặng hơn, cuối cùng
không qua khỏi. Quân Tây Bắc đớn đau vô cùng, cả doanh trại tinh thần sa sút. Nhưng cách hơn hai mươi mét ngoài quân doanh, quân Yến tập kích
mạnh mẽ như lũ tràn, nàng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi yếu đuối đã phải
cứng rắn nâng đại kỳ của toàn quân lên.
Tuy nàng lớn lên ở Tây Bắc nhưng đó cũng là lần đầu ra trận, tiếng vó ngựa, tiếng mắng chửi ầm ĩ xen lẫn tiếng kêu gào thảm thiết của các tướng sĩ
và tiếng binh đao va vào nhau, thậm chí còn có cả tiếng máu tươi chảy ồ
ạt từ cơ thể những người xung quanh. Trong đầu nàng trống rỗng, không
nghĩ đến điều gì hết, trong lòng chỉ có ý niệm duy nhất, đó là “Giết!
Giết! Và giết!”
Sau này nàng thậm chí không nhớ nổi mình đã chiến thắng như thế nào, chỉ
biết khi đình chiến, lưỡi đao của nàng đã bị cong. Một vùng sườn núi
mênh mông toàn thi thể đẫm máu, trông đáng sợ vô cùng. Khi nàng giết
điên cuồng địch thì không sao, nhưng lúc bình thường trở lại chỉ muốn
nôn ra tất cả, không ăn nổi bất cứ thứ gì, sau vài ngày đã gầy xọp.
Nếu như có thể, nàng hy vọng mình được giống như những cô nương bình
thường, sống một cuộc đời giản đơn bình lặng, hàng ngày không phải dùng
hết sức lực nghĩ đến việc giết địch lui binh mà chỉ cần xem tối nay ăn
gì, ngày mai mặc gì. Như vậy thật tốt biết bao!
“Đợi khi ta khỏi hẳn, chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành, tìm một con đường bất kỳ, đến nơi mình thích thì dừng chân, mua một ngôi nhà nhỏ an cư. Ừm,
có lẽ phải buôn bán nhỏ hoặc mua một trang viên mới có cái để đảm bảo
cho cuộc sống sau này.” Đôi mắt Bảo Khâm sáng ngời, không sắc bén như
trước mà dịu dàng, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
Thanh Nhã vốn còn định nói thêm điều gì, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của
nàng, lại nuốt vào trong bụng, chỉ khẽ nói theo: “Tiểu thư muốn gì cũng
được.” Chớp mắt đã sắp đến Trung Thu, sức khoẻ của Bảo Khâm ngày một tốt lên. Tư Đồ nói độc tố trong cơ thể nàng đã được loại trừ không ít, sau
này chỉ cần từ từ tĩnh dưỡng là được. Bảo Khâm cũng cảm thấy mình không
khác gì những người bình thường, có thể đi lại chạy nhảy, chỉ không thể
động võ, nếu không sẽ bị tức ngực.
Hàng năm cứ vào Trung Thu, hoàng cung lại tổ chức yến tiệc, vừa có tiệc lớn, vừa có tiệc nhà. Do Trịnh Đế băng hà không lâu, Bảo Khâm liền mượn cớ
từ chối không tham gia. Có điều nàng ở trong cung suốt ngày, cuối cùng
cũng bắt đầu thấy chán không chịu được.
Nàng vốn hoạt bát, nghịch ngợm, lúc còn bé lại được nuôi như con trai,
thường xuyên cầm đao kiếm, rảnh rỗi lại tự tìm việc để làm. Lần này do
bị ép uống thuốc độc tự tử, nàng mới ở trong địa đạo Hình gia nửa tháng
trời, sau đó lại lên thuyền từ nước Trịnh đến Phong thành, cuối cùng vào cung cũng không ra khỏi cửa. Bây giờ cơ thể đã dần hồi phục, nàng sao
chịu ở trong cung đợi chờ? Đang trong lễ Trung Thu, phố xá náo nhiệt,
Bảo Khâm bảo Thanh Nhã đổi y phục, gọi thêm vài thị vệ lên xe đi ra
ngoài.
Thanh Nhã vốn dĩ muốn khuyên nàng, nhưng Bảo Khâm căn bản không hề có ý bàn
bạc, trực tiếp sắp xếp kẻ dưới, trong khi Thanh Nhã còn đang nghĩ nên mở miệng thế nào, nàng đã thay y phục ra ngoài rồi. Bây giờ Bảo Khâm không cần Thanh Nhã giúp đỡ cũng có thể thay xong mớ y phục phức tạp rắc rối, không sai chỗ nào. Nhưng vì mọi người ở Phong thành không cầu kỳ như
nước Trịnh, thời tiết cũng không lạnh bằng nên nàng chỉ mặc ba lớp áo.
Hành cung nằm trong khu hoàng thành, trên đường người đi lại không nhiều,
đợi khi vào đến nội thành, Bảo Khâm mới được thấy cảnh tượng náo nhiệt
nơi đây. Dòng người chen chúc trên đường, thanh âm huyên náo, còn cả
những loại mùi vị lẫn lộn xông vào mũi, tất cả đều khiến Bảo Khâm cảm
thấy sống động. Nàng thích cảnh tượng tràn đầy sức sống làm cho con
người ta hưng phấn như vậy. Đến trục đường chính, Bảo Khâm liền nhảy
xuống xe ngựa. Do váy rộng, lúc xuống xe không để ý giẫm lên chân váy,
cũng may thân thủ nhanh nhẹn nên không bị ngã. Thanh Nhã ở phía sau bị
doạ sợ hãi, bắt đầu làu bàu. Bảo Khâm vừa buồn bực, vừa bất đắc dĩ,
những ngày trước nàng chỉ ở trong cung nên không thấy đồ nữ nhi có gì
bất tiện, hôm nay ra ngoài mới biết chúng thật phiền toái.
Nhưng nàng không thể cải trang thành nam nhân. Dù trên đường không ít những
cô nương giả trai, nàng vẫn không thể làm vậy được. Chẳng may đụng phải
Tần Tu, hắn chắc sẽ không nghĩ đến cái gì mà giao tình giữa hai nước.
Không dễ gì được ở đây, nàng kiên quyết sải bước về phía trước. Thanh
Nhã căng thẳng theo sau, luôn miệng nói: “Tiểu thư, người đi chậm thôi,
trên phố đông người dễ va chạm.” Bảo Khâm không muốn bị coi là búp bê sứ chút nào, nàng tự mình đi lại trên đường, thấy sạp hàng nào có món đồ
hay ho lại ghé vào xem một lúc, sờ cái này, chạm cái khác, sau khi mua
xong thì gọi Thanh Nhã trả tiền. Hiện giờ nàng là Thất Công chúa của
nước Trị