
đá trúng chân bàn, tôi nhanh chóng khống chế được cơ thể đang ngã ra sau, nhưng đáng thương là hôm
nay tiệc rượu đặc biệt nên tôi mang giày cao gót mà bình thường không
động tới, trong lúc bối rối, cái chân không quen mang cao gót của tôi
lảo đảo, lại chẳng biết là vấp trúng chân ghế hay khăn trải bàn gì đó
nữa, tôi giữ hết vững được rồi, thân mình nháng lên một cái, mất trọng
tâm ngã chúi sang bên.
Lòng tôi chợt lạnh, nguy rồi, sắp ngã sấp
xuống rồi, thật đáng xấu mặt mà. Nhưng so với xấu mặt thì tôi sợ va
trúng những người ngồi trên bàn rượu hơn.
Lúc đó Ứng Nhan vừa hay lại ở bên cạnh tôi, hắn vừa thấy tình trạng của tôi bên đây thì lập tức xoay người lại đỡ tôi, có lẽ tôi thủ thế ngã lại không kịp, nên nhào
đầu vào Ứng Nhan, va mạnh vào ngực hắn, bị tôi đây bất ngờ ập tới, Ứng
Nhan ngẩn người, nhưng hắn vẫn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng cầm lấy
cánh tay tôi đỡ lại.
Việc này thu hút toàn bộ ánh mắt của người
trên bàn, Trình Gia Gia đang khách sáo nhiệt tình nói chuyện với Uông
tổng bên kia cũng im bặt, trên bàn lặng thinh như chết.
Tôi chật vật đứng dậy, ngượng ngùng giải thích với Ứng Nhan: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi bị vấp."
Ứng Nhan vẫn giữ lấy cánh tay tôi, thân thiết cúi đầu: "Cô không sao chứ, cẩn thận một chút."
Đại khái là vì bị động tác của tôi với Ứng Nhan kích thích, Thọ Phương
Phương bên kia đứng ngồi không yên: "Tiểu Lý, có khỏe không, rảnh được
thì mau lấy áo khoác đi, Hồ tổng chờ lâu đó."
Tôi bắt đầu ý thức
được khoảng cách giữa tôi với Ứng Nhan hơi gần, trên bàn thì đang có hai kẻ như hổ rình mồi, tôi không dám ngẩng đầu nhìn Trình Gia Gia, nhanh
chóng kéo giãn khoảng cách với Ứng Nhan ra, liên tục gật đầu với Thọ
Phương Phương: "Vâng vâng, tôi đi ngay."
Đến khi tôi cầm áo khoác về bàn thì Thọ Phương Phương đã không thấy đâu, Ứng Nhan lén lấy từ túi áo ra hộp thuốc giã rượu, thừa dịp mọi người không chú ý, bỏ vào túi
quần của hắn, rồi hắn giao áo khoác cho tôi, đang muốn chạy lấy người
thì chợt nhớ ra gì đó, quay đầu: "Tôi qua bên kia, xem chừng cũng lâu
lắm, cô bên này tiếp khách đi, ngồi lâu thêm chút nữa, rồi có thể trốn
qua phòng nghỉ phía bên kia, Trình tổng mới tới kia là anh em của tôi,
cô có thể không cần quan tâm tới cậu ta, nhưng đừng gây chuyện với nó,
tên này khó nhằn lắm, nếu nhị bị hắn nhắm rồi thì mười Lý Nhị Nha cô
cũng phải gục, còn việc gì không biết thì có thể hỏi Tiểu Trương bên
phòng nghiệp vụ."
Chớ chọc Trình Gia Gia, mồ hôi tôi tuôn như
thác, tôi trốn hắn còn không kịp ấy chứ. Ứng Nhan hình như lo lắng cho
tôi phải ở lại một mình, nên lải nhải thêm mấy thứ nữa, tôi nhìn thấy xa xa Thọ Phương Phương lại đi qua bên này, liền nhanh chóng đẩy hắn:
"Biết rồi, sếp à, đi nhanh đi."
Ứng Nhan đi rồi, tuy rằng tôi
ngoài miệng nói là không có việc gì, nhưng mà khi Trình Gia Gia như vô
tình đi tới, ngồi xuống cạnh tôi, cũng là chỗ Ứng Nhan vừa bỏ đi thì tôi gấp muốn khóc ngất, tôi nhớ lại lời Ứng Nhan nói, hắn không phải đã để
tôi ngồi đây một chốc rồi chuồn sang phòng nghỉ sao, tôi nhìn nhìn Uông
tổng phía trước vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ kính rượu, ông Uông này hồi nãy uống vài ly với Trình Gia Gia thì mặt mày đỏ hồng lên, giờ đang sôi nổi nói chuyện với người bên cạnh, cái phiến tóc rớt lên rớt xuống kia
vẫn không ngừng nhịp độ, căn bản là quên phéng mất đứa tôi phía bên này
rồi. Tôi bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào mới có thể bất động thanh sắc
rời khỏi đây. Trình Gia Gia sau khi ngồi xuống cũng không tiếp tục nói chuyện rôm rả
như về nhà chồng nữa, mà dịch ghế lại gần tôi, tôi với Ứng Nhan nhập
tiệc muộn, chỗ ngồi này là kê vào thêm, vốn nằm ở phía bên cạnh kia,
nhưng mà anh vừa đổi vị trí, thì ghế tôi và ghế anh liền dính sát lại
cùng nhau, tôi lập tức cảm giác được áp lực tỏa ra từ người anh, tôi
càng khẩn trương, kéo ghế nhích nhích đi một chút, muốn kéo xa khoảng
cách với anh, nhưng chỗ chúng tôi ngồi là góc tường sáng sủa, sau lưng
bên cạnh đều là tường, căn bản chẳng có chỗ nào thừa để tôi nhích, hơn
nữa đang ngồi bàn, động tác của tôi cũng không dám quá trớn.
Tôi
quýnh lên, phút chốc ngẩng đầu trừng Trình Gia Gia, anh đang bận tối mắt mà vẫn thong dong hai tay ôm ngực, thản nhiên dựa vào ghế. Anh tới liếc tôi cũng không thèm liếc một cái, cứ như tôi với anh thật chẳng có quan hệ gì, như thể vừa rồi chỉ là cử chỉ tùy tay của anh thôi, theo hiểu
biết của tôi về anh, cái dạng này thể hiện rõ ràng là lòng anh đang
cuồng phong vần vũ.
Chuông báo động trong đầu tôi reo toáng lên,
nhất định là cái ôm vừa rồi với Ứng Nhan kích thích anh, tên này khi cố
chấp thì thật dọa người, chia tay là tôi nói, anh căn bản không muốn,
không nói rõ ràng thế này thì biết phải làm sao, tôi lập tức bất chấp
nghĩa vụ mà lui lại, vọt đứng lên, nhỏ giọng nói với Tiểu Trương: "Tôi
đi toilet cái, anh tiếp tục ở đây đi."
Không đợi tôi trao trả
nhiệm vụ xong, thì cái tay phải bên hướng Trình Gia Gia đã nóng lên, đây là, tôi hóa đá, Trình Gia Gia, anh đang nắm lấy tay tôi dưới bàn tiệc,
quả nhiên, tên này khi nóng lên rồi thì cái gì