
Tôi lắc đầu, thừa dịp anh ngớ ra, nhanh chóng xoay người, mang giày, ra
cửa. "Đừng tới tìm tôi, thời gian này tôi sẽ ở nhà bạn, anh tìm không
được đâu, còn có, càng đừng tới công ty tìm tôi, nếu anh không muốn tôi
vì tránh anh mà đổi cả công việc của mình."
Tôi không biết Trình
Gia Gia có đuổi theo tôi hay không, tôi chạy xuống lầu trước, vừa lúc
ngồi lên được xe buýt trước tiểu khu, thuận lợi tới công ty.
Tôi
thực bội phục mình, thời khắc mấu chốt, tôi lại là một Tiểu Cường. Cả
ngày này, tôi gọn gàng ngăn nắp sắp xếp lại tất cả hạng mục, phái cậu
thực tập sinh Tiểu Vương kia đi vòng vòng, hiệu suất làm việc so với
bình thường cao hơn gấp mấy lần, Ứng Nhan nếu ở đây chắc sẽ mừng hết
biết.
Đại tỷ An An vẫn thật trượng nghĩa như thế, ngồi ăn trưa
nghe tôi xì xào một hồi, lập tức tống bạn trai mình về nhà chồng chỉ
bằng một cú điện thoại, tôi bắt đầu cuộc sống tá túc An An.
Buổi
tối đầu tiên, An An với bạn trai mình ra ngoài chọn sofa cho nhà mới,
tôi nằm trên giường nhịn không được lại nhớ tới anh những mười lần,
trong đó có tới năm lần bất giác lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, đương
nhiên cuối cùng tôi vẫn nhịn được, mặt khác, điện thoại di động của tôi
khóa cả một ngày.
Buổi tối thứ hai, An An bồi tôi tâm tình, tôi
thành công giảm đi số lần nhớ nhung anh, chỉ nhớ năm lần, cũng không lôi di động ra, vẫn tắt máy cả một ngày như trước.
Ngày thứ ba, bạn
trai An An giữa rịt lấy cô ấy, lôi cô ấy đi xem phim. Tôi nhớ anh năm
lần, không động vào di động, vẫn tắt máy cả một ngày.
Ngày cuối
tuần đầu tiên, tôi cùng An An đi dạo phố, cùng cô ấy xem áo cưới, sau đó nối gót cô ấy đi ăn thịt nướng, nhớ tới anh hai lần, buổi sáng mơ hồ
tỉnh thì tắt máy, đêm ngủ lại bật lên.
Một tuần này, Trình Gia
Gia gọi điện cho tôi, đi tìm An An, thậm chí còn tới chỗ An An, An An
khuyên tôi, Lục Tử cũng nói đỡ với tôi, Trình Gia Gia lần này đúng là
giận lôi đình, hung hăng giáo huấn Tiểu Thanh một trận, Lục Tử còn cảm
thán nói, không ngờ anh có thể hung dữ với Tiểu Thanh đến thế, Tiểu
Thanh bị anh mắng tới khóc váng lên chạy đi.
Tôi không nói, không có nghĩa tâm tôi không động, không phải vì lòng tôi cứng rắn, tôi không muốn quay đầu, vì tôi với anh hiện giờ không chỉ đơn giản như thế.
Trình Gia Gia vì tôi mà nghiêm khắc dạy dỗ Gia Thanh, nhưng mà mắng một
lần, thì còn có lần sau, còn mắng sao, cô ta cuối cùng cũng vẫn là em
gái anh, đây là quan hệ huyết thống không cắt đứt được, tình yêu và tình thân cùng đấu đá nhau, dù tình yêu có thắng, thì sao đó cũng bại dưới
tình thân. Huống hồ hiện tại tín nhiệm giữa tôi và anh cũng không còn.
Một tuần sau, Ứng Nhan đi tập huấn về, bắt đầu an bài tiệc rượu cuối năm.
Công ty chúng tôi tới cuối năm sẽ làm hai bữa tiệc lớn, một lần là tiệc
rượu tạ lễ với khách hàng, tham gia tiệc rượu toàn bộ đều là khách hàng
của công ty, loại tiệc này đúng là làm người ta mệt chết, an bài chỗ làm tiệc, tiết mục giúp vui cho bữa tiệc, đến chất lượng đồ ăn trong bữa
tiệc, nhân viên bồi rượu, không thể để xảy ra sơ sót nào, phải làm cho
cả khách và chủ đều vui vẻ, mỗi lần tổ chức loại tiệc rượu này, lãnh đạo các phòng ban đều như lâm vào đại địch, toàn lực ứng phó. Một lần khác
thì là đãi nhân viên trong nội bộ công ty, nghe nói là vì để tăng thêm
tính đoàn tụ, loại tiệc rượu này được gọi là ăn cơm tất niên, tiệc này
tương đối nhẹ nhàng, đồng nghiệp lúc đó tận tình nâng cốc chúc mừng
nhau, làm loại tiệc này chỉ cần cung cấp đồ ăn đồ uống ngon là ổn.
Lúc này đây chúng tôi đang chuẩn bị cái tiệc đãi khách hàng kia, bốn ngày
tiếp theo, đến lượt tôi bị Ứng Nhan sai phái đi vòng vòng, dù tôi có
giống như Tiểu Cường thì cũng mệt muốn gục luôn, mỗi ngày vừa mở mắt là
hốt hoảng chạy như sợ muộn, vội vàng tới công ty xong thì một khắc cũng
không ngừng chạy, mãi cho đến chín giờ tăng ca xong mới lết thây về lại
chỗ An An, ngay cả sức tắm rửa cũng trôi đi sạch bách.
Như thế
cũng tốt lắm, càng vội càng tốt, mỗi ngày đều có thể máy móc bận rộn,
rồi mệt mỏi, có thể chẳng muốn làm gì, vừa lên giường đã vùi đầu ngủ,
cuộc sống đơn giản thế này khiến tôi rất hài lòng. Cảm ơn Ứng Nhan, nhờ
hắn yêu cầu nghiêm khắc mà tôi mới nhận thấy điểm tốt của công việc.
Tôi nhìn trên danh sách tham gia tiệc rượu thì thấy có tên mình, tôi nào
giờ có tham gia loại tiệc này đâu, đây đều là chuyện của lãnh đạo và
phòng nghiệp vụ, phòng nội vụ, nhưng trong công ty không biết từ đâu
tuyền ra tin tôi uống rất cứng, tôi nghe Tiểu Lý nói, là Thọ Phương
Phương dốc hết sức đề nghị tôi với Hồ tổng, để cho mấy cô gái trẻ biết
uống bọn tôi lên bàn tiệc làm xôm tụ không khí.
Tuy rằng tôi
biết, mấy ông già trên bàn rượu rất thích mấy thể loại này, mấy cô gái
trẻ xinh đẹp cùng uống rượu có thể khiến bọn họ vui hết sẩy, nhưng trong lòng tôi vẫn ân cần thăm hỏi chín đời tổ tông Thọ Phương Phương, xôm tụ cái đầu cô á, mấy cô gái trẻ mà lên bàn rượu, chính là đi nịnh hót mấy
ông già đó còn gì, cũng là để bọn họ chòng ghẹo.
Ý tứ cô ta tôi
còn không biết rõ sao, chẳng phải là muốn tôi xấu mặt sao,