
han vẻ mặt âm trầm, mở miệng mắng Tiểu Lí, đừng
nhìn Ứng Nhan khủng long với kẻ khác mà lầm, hắn chưa bao giờ như thế
với Tiểu Lí cả, tôi cũng chưa thấy hắn hung dữ với Tiểu Lí như thế bao
giờ. Cái tên lão đại này gần đây ăn phải thuốc nổ à, sao lại bạo long
thế chứ, theo lý thuyết thì chắc là gần đây Thọ Phương Phương không đến
làm phiền hắn rồi, aii, Tiểu Lí ca à, anh chọc trúng hắn rồi, anh tự
mình cầu phúc đi thôi.
Tôi nhanh chóng rụt cổ về sau, vô thanh vô tức cúp điện thoại. Trình ca ca à, thời khắc quan trọng này...anh không thể gọi điện đến nha, buổi sáng hôm nay em đã đi làm trễ, lại còn nghe
điện thoại riêng tư lâu như vậy trong giờ làm việc, hi vọng Ứng lão đại
không chú ý tới tôi, tính tình lão nhân gia* anh ta thiệt là thất thường quá đi.
[lão nhân gia: người già cả, có uy thế trong gia đình,
thường trong ngôn tình hiện đại dùng để mỉa mai, chuyển thành "ông cố
nội" cũng được nhưng mình thấy để thế này hay hơn ^^'>
Ứng Nhan
mang theo Tiểu Lí đang vâng vâng dạ ra cửa lớn, vận may của tôi lại lần
nữa nhanh chóng bay qua khỏi đầu, hắn dừng cước bộ lại, quay đầu về sau: "Lý Nhị Nha, cô sắp xếp đi, ngày mai với ngày mốt cô đi tổng bộ họp với tôi, hai ngày, đi làm đúng giờ, buổi tối đừng có lộn xộn lung tung."
Mặt Ứng Nhan đen lại, giọng có thể nói là rất nghiêm khắc, đặc biệt nói
xong hai câu cuối cùng, dùng từ \'nghiến răng nghiến lợi\' cũng không đủ diễn tả, đầu tôi run rẩy kịch liệt, hắn, hắn nhất định biết ban sáng
tôi đi trễ!
Nói xong Ứng Nhan bước đi, lưu lại bóng lưng tham
quan tiêu sái cho tôi. Tôi cả ngày đều thấp thỏm không yên, phân tích
lời nói của hắn, tận cho đến khi An An chạy tới ôm tôi, mắng mỏ bạn trai cô ấy.
Bạn trai của An An điều kiện phi thường không tốt, cha mẹ đều đã qua đời, tướng mạo cũng bình thường, lại còn làm cho một công ty bình thường không lớn mấy, anh ta trong một lần đi tiệc chiêu đãi các
xí nghiệp của ngân hàng gặp được An An, đối với An An xinh đẹp nhất kiến chung tình, quấn lấy theo đuổi An An, hiện đang bàn chuyện kết hôn. Cơ
mà bạn trai An An đối xử với cô ấy rất tốt, hễ có gì cũng đều nghĩ tới
cô ấy trước tiên, có thể gọi là ngoan ngoãn phục tùng, hơn nữa gần đây
còn đổi công ty, phát triển khá tốt. An An trong thời gian này đều toét
miệng cười không ngớt.
Tôi thấy buồn buồn, hôm qua hai người này
rõ ràng còn ngọt ngào đi mua giường kết hôn như thế, rốt cục sao lại
phát sinh chuyện này chứ? Làm An An tức giận đến thế. Vừa may Ứng Nhan
và Tiểu Lí đều ra ngoài, trong phòng không còn ai. An An nước mắt nước
mũi tèm lem, khóc kể hết nửa ngày, tôi mới đại khái hiểu được đầu đuôi
chuyện gì đang xảy ra.
Chuyện là bạn trai An An theo đuổi cô ấy
tốn rất nhiều công phu, đánh một đường cứu quốc rất lớn, bằng mọi cách
khép nép lấy lòng nhóm nữ bạn thân của An An, biến đám phụ nữ này thành
hậu thuẫn to bự cho công cuộc theo đuổi, ngày đó nhóm bạn thân bị anh ta làm cảm động, dốc sức trêu chọc cáp đôi cho anh ta, đó là cái phương
thức hao tổn công sức nhưng vô cùng hữu hiệu. An An khi đó vừa mới bị
một tên playboy phụ tình, nên hận thấu xương mấy tên phong lưu, anh ta
liền giả dạng người đàn ông đến bây giờ vẫn chưa tìm được bạn gái, mang
bộ dạng thuần khiết tới tiếp cận An An. Một lần say rượu loạn tính, An
An lỡ tay kết liễu phận xử nam của anh ta, rốt cục phải đồng ý quen anh
ta. =.=
Hôm qua bọn họ ở trung tâm mua sắm mua giường thì gặp
được một nữ đồng nghiệp, lúc đó An An cảm thấy ánh mắt của anh ta hơi kì lạ, nhưng nhất thời bận rộn nên không hỏi, không ngờ hôm nay cô ta lại
tìm tới cửa, bảo mình mới là bạn gái của anh ta trước, còn mắng chửi An
An là đồ tiểu tam*. Theo cái tính nóng nảy của An An, cô ấy làm gì nhẫn
nại nổi, ngay lập tức gọi điện chia tay bạn trai.
[tiểu tam : người thứ ba.'>
An An phát tiết trong phòng làm việc của tôi một lúc thì dần yên tĩnh trở
lại, nhà mới cũng đã mua rồi, thiệp cưới cũng đã phát rồi, đâu thể nói
chia tay là chia tay cái một được. Nhìn An An một phát từ tươi cười rạng rỡ đến méo mặt méo mày, tôi thấy rất không đáng thay cho cô ấy, tên đàn ông này có gì tốt chứ, trước kia còn nghĩ, hắn tuy điều kiện không tốt, nhưng ít ra cũng thật lòng với An An, còn bây giờ, cứ xem như anh ta
thích An An thật đi, thì cái nhân phẩm ấy cũng chẳng còn như xưa nữa
rồi. Theo quan điểm của tôi, đàn ông như thế không nên lấy, nhưng dù gì
đây cũng là việc của An An, tình cảm của cô ấy với bạn trai tốt lắm,
không chừng đợt cãi vả này qua, lại không muốn chia tay nữa cũng nên.
Tôi thật sự không có gì để an ủi An An, chỉ có thể sầu nhan tương hướng*
với cô ấy. Đang lúc tôi với An An mắt to nhìn mắt nhỏ, thì Ứng Nhan và
Tiểu Lí quay lại.
[sầu nhan tương hướng: mặt mày ủ dột nhìn về một hướng.'> An An vác đôi mắt như hai trái đào mật đi ra ngoài. Tiểu Lí cau mày nhìn tôi, đang tính chạy lại hỏi xem chuyện gì thì đã bị hắc diện Ứng Nhan
xách đi mất: "Đi, đem bản báo cáo này gia cho Thọ Phương Phương."
Ngày nay tâm tình lão đại cực kì không tốt nha, tôi nhanh chóng cúi đầu, bắt đầu xét duyệt các hóa