
ần hốt hoảng, anh cũng nhộn nhạo lắm nha, đến
cổng công ty, tôi vừa định xuống xe đã bị anh ôm lại, hung hăng hôn thêm một chút.
Thân tôi lại bị thất huân bát tố lần* nữa, trong lúc
mơ màng tôi còn giữ lại được một tia tỉnh táo, tốn sức đẩy anh ra: "Em
bị muộn rồi."
[thất huân bát tố: thành ngữ, ý nghĩa là "bảy phần choáng, tám phần say"'>
Anh bắt được tay tôi, kiên trì hôn khẽ lên, đồng thời nói cho tôi cái sự
thật tàn khốc: "Em trễ rồi, chuyện là thế, thôi thì hôn thêm chút nữa
đã."
Đến muộn! Khuôn mặt âm trầm của Ứng Nhan lóe lên trong đầu,
tôi lập tức run run tỉnh táo lại, nhớ tới một điều quan trọng hơn, xong
rồi, tôi không những đến muộn, mà đêm qua bị Trình Gia Gia mê hoặc tới
thần hồn điên đảo, tới bản danh sách cũng quên chưa làm mất rồi. Bộ dạng trừng mắt mắng mỏ của An An hiện ra trước mắt tôi, tôi lập tức đẩy
Trình Gia Gia ra, nhảy xuống xe.
Tôi đang chuẩn bị nhanh chân bỏ chạy thì Trình Gia Gia gọi giật lại: "Nha Nha, đợi đã."
Tôi nhìn lại, thấy anh đưa từ trong kính xe ra một gói đồ ăn: "Dạ dày em không tốt, đừng có quên ăn sáng đó."
"Anh đi mua hồi nào thế?" Tôi rất ngạc nhiên, buổi sáng hình như chúng tôi
đều lăn lộn trên giường mà, chẳng lẽ anh đi mua từ sáng sớm sao?
"Lúc em ngủ." Mặt anh chớm vẻ ngượng ngùng. "Hâm lên cho nóng ngay đi, vào là ăn liền, đừng để nguội."
Tôi nhớ lại cảnh tượng anh trợn mắt ban sáng, hình như vẫn còn khỏa thân
mà, chẳng lẽ sáng sớm anh đi mua, rồi lại về lột đồ ra ôm tôi nằm sao?
Tôi không nhịn được vẻ đắc ý, híp mắt nhìn anh, trên mặt anh loang dần
màu đỏ, xoay đầu đi né ánh mắt tôi.
Trình Gia Gia nhà chúng ta mà cũng biết thẹn thùng á! Tôi thỏa mãn thu tầm mắt lại, mang theo điểm
tâm đầy tình yêu của Trình Gia Gia, chuẩn bị chạy trốn lần nữa thì bị
anh gọi lại, sắc mặt anh lúc này trở nên nghiêm trọng, nhìn tôi muốn nói lại thôi: "Nha Nha..."
Tôi thật sự lo Ứng Nhan và An An nhìn
thấy tôi với Trình Gia Gia khó khăn diễn một màn tình cảm buồn nôn như
này trước cửa công ty, thấy anh ấp a ấp úng mãi, tôi sốt ruột không
thôi: "Có chuyện gì thì anh nói mau đi, em thật sự phải lên rồi, bằng
không tối về gặp lại nói."
Trình Gia Gia nhìn tôi thật sâu một
chốc, hàng mi anh tuấn giương lên, giống như hạ quyết tâm rất lớn, vẻ
mặt anh như trút được gánh nặng, vỗ vỗ má tôi: "Được, tối nói. Em buổi
tối hoàn thành việc sớm, anh tới đón em, có việc phải nói cho em biết." Tôi xông vào hành lang, nhìn xem có Ứng Nhan không. Không có Ứng Nhan.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, lồng ngực an toàn thuận lợi xẹp xuống. Phỏng chừng
hôm qua Ứng Nhan bồi mỹ nữ uống nhiều quá nên hôm nay cũng đến chậm rồi. Giải quyết xong chuyện hoang mang nhất, tôi nhanh chóng đi qua chỗ An
An. Lúc tôi đi vào thì An An đang kiểm tra hai cái danh sách biên lai
kia, gặp được tôi, vẻ mặt cô ấy vui mừng. "Nha Nha, đang tìm em đây này, sao sáng nay lại đến muộn? Hên là Ứng Nhan không kiểm tra đó. Nhưng mà
kì thiệt, hồi nãy chị vào vẫn thấy hắn đứng canh bên kia hành lang, sao
chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi. Vận khí em thiệt là tốt đó nghen."
Tôi cũng thấy may mắn, ngày hôm nay đúng là vận khí tốt. An An bên cạnh
không ngừng thúc giục tôi: "Danh sách hôm qua đâu? Lấy ra đây nhanh đi,
Tiểu Trần còn phải đi giao."
Tôi áy náy vạn phần, lắp ba lắp bắp cười trừ: "Cái này lúc nào giao?"
"Giao liền giờ." An An không ngẩng đầu lên, nói, tay vãn chỉnh sửa lại đống
hóa đơn, không ngờ hôm qua cô ấy cũng lĩnh mấy cái về làm, cất hết vào
túi hồ sơ, quăng qua cho thực tập sinh: "Tiểu Trần, đem tờ danh sách của Nha Nha cất vào luôn đi, trong sáng nay giao cho cấp trên."
Tiểu Trần rất thành thật, đợi tôi lấy ra cho cô ấy, An An thấy tôi không
có...chút động tĩnh nào, vừa sửa hồ sơ vừa kì quái nhìn tôi: "Nha Nha,
lấy ra đi."
"Sư phụ, cho em xin lỗi. Hôm qua về trễ quá, em quên
làm mất rồi." Tôi cúi đầu lấy tài liệu ra, buông tép hồ sơ xuống, cắm
usb vào máy vi tính, không thể giao trễ, vậy thì cứ tranh thủ làm cho lẹ đi.
An An buông hồ sơ trong tay, dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu
tôi: "Không đúng, Nha Nha, tối qua cô làm chuyện xấu gì hả? Bữa nay mắt
to tới dọa người luôn đó."
"A, rõ đến thế sao?" Tôi theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, nhớ tới việc An An sau mỗi đêm xuân đều mang đôi
mắt gấu mèo tới công ty.
An An giật nảy mình với phản ứng của tôi, chụp lấy cằm tôi: "Nha Nha, đừng nói hôm qua cô \'làm\' nha?"
Ngay trước công chúng mà thảo luận việc này, cô ấy cũng trắng trợn quá rồi,
tôi vung tay cô ấy ra, làm bộ không nghe thấy, tiếp tục làm danh sách.
An An bật cười phì một tiếng, lấm la lấm lét áp sát lại tôi, nhỏ giọng
xuống: "Nha Nha, cô cứ giả bộ đi, cô không biết cứ mỗi lần cô giả ngu là đều đỏ mặt à?"
Sư phụ này, tôi bất đắc dĩ ngẩng đầu: "Lão đại, chị xong chưa? Cho em làm việc đi."
"Hóa ra là Nha Nha cô làm chuyện xấu, rốt cục cũng thoát khỏi thân gái ngây
thơ nhút nhát rồi. Là con rùa kia à? Kỹ thuật được không?" An An xác
định tôi đã "làm", hưng phấn giống như chính mình cũng thường ra ngoài
"làm" vậy. =.=
Mặt tôi đỏ lên, quay đầu nhìn nhìn xung quanh