XtGem Forum catalog
Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323605

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

, tốt lắm tốt lắm, không có ai chú ý tới bọn tôi. Khi tầm mắt tôi rơi xuống

chỗ Tiểu Lệ cách có một dãy bàn thì, sấm sét giữa trời quang, ai kia??

Cái người đứng cạnh Tiểu Lệ kia sao lại là Ứng Nhan chứ!! Hắn vào khi

nào? Không có nghe tôi với An An nói chuyện đó chứ???

Tôi nhảy dựng lên như phản xạ có điều kiện, cấu véo An An mấy cái: "Nói nhỏ lại đi, Ứng Nhan đứng bên kia kìa."

An An a một tiếng như heo bị chọc tiết, căm giận trừng tôi: "Nhéo nhẹ

thôi, xem ra đàn ông của em hôm qua kỹ thuật không tốt rồi, bữa nay vẫn

còn sức tức giận đến thế."

Cái cô này, lòng tôi run sợ nhìn qua

Ứng Nhan, tốt lắm, hình như hắn không nghe thấy, hắn dừng lại cạnh Tiểu

Lệ, rồi không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

An An đối với chuyện

gian tình phấn hồng của tôi hứng thú phi thường, cô ấy gõ như bay trên

máy tính, muốn truy vấn tường tận chuyện của tôi ngày hôm qua, ngay cả

việc Trình Gia Gia có dùng biện pháp an toàn không cũng hỏi tới. Với vẻ

mặt ngượng ngùng càng lúc càng mờ mịt của tôi, cô ấy phỉ nhổ: "Cô cứ mơ

hồ bị ôm ngủ như thế hả?"

Lão đại, chị có thể đừng thô lỗ trực

tiếp đến thế không, nói trúng toàn mất điểm "văn nhã" không à, tôi thấy

Tiểu Lệ đã muốn quay đầu sang đây, tôi xấu hổ mang giỏ chuẫn bị chuồn

đi, thôi cứ giao cho An An tự làm đi, chỗ này toàn người trẻ, cái cô An

An này không thể sáng sớm đã dìm hàng tôi thế được.

Tôi đang định đi, lại bị An An kéo tay, tôi nhìn lại, An An đã cất đi vẻ mặt cợt nhã, biểu cảm bây giờ nghiêm túc chưa từng có: "Nha Nha, có phải cuộc sống

của chị là tấm gương hư hỏng cho em không? Nhưng mà em với chị không

giống nhau, của em là lần đầu tiên, em mới quen hắn ta mấy tháng, sau

này em sẽ không hối hận chứ?"

Hối hận? Tôi sẽ hối hận sao? Ý tứ

của An An tôi hiểu, cô ấy sợ tôi gặp chuyện không tốt, tôi vỗ vỗ cánh

tay cô ấy, cười: ""Lão đại, đi với chị trước giờ em có hối hận lần nào

chưa? Em làm việc trước giờ đều không hối hận điều gì, chẳng bao giờ hối hận cả."

Tôi nhớ lại vẻ nhíu mày của Trình Gia Gia, khóe mắt

cong cong, môi động một chút lại mím thật chặt, còn có những lúc anh gọi tôi "bà xã" thật thân thiết, những lúc anh mang vẻ mặt "đầu gấu" nữa.

Đúng vậy, tôi thích anh, tương lai ai mà biết được, chỉ biết hiện giờ ở

cùng anh vô cùng vui vẻ, ít nhất tôi hy vọng có thể ở cùng anh mãi mãi.

"Vậy là tốt rồi, ở điểm nhìn nhận tình cảm này, em còn tốt hơn cả đàn ông

nữa." An An thở phào một cái, lại bắt đầu vẻ mặt cợt nhả. "Nếu đã đào

sâu quan hệ như thế thì cũng đừng có giấu, lúc nào đó đem ra cho bọn chị ngó tí."

Tôi còn chưa kịp nói, trong túi đã vang lên tiếng

chuông, bắt điện thoại, giọng Trình Gia Gia không nặng không nhẹ vang

lên, vừa đủ để An An ngồi cạnh tôi nghe rõ ràng: "Bà xã, ăn điểm tâm

chưa?"

An An ngồi cạnh tôi mi mắt giật giật, dùng khẩu hình nói

"bà xã luôn nha". Tôi thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn cô ấy, nhấc điện thoại đi ra khỏi phòng kế toán. "Còn chưa ăn, anh đó, đừng có canh lúc

người ta làm việc mà gọi chứ, để nhiều người nghe được không tốt đâu."

"Không được, tối qua em ăn chưa no, trễ thế này rồi, em là bà xã của anh, việc của em anh phải lo chứ." Trình Gia Gia tiếp tục lằng nhằng, liên tiếp

gọi tôi: "Anh muốn gọi em là bà xã, bà xã, bà xã..."

Cái anh này, sao lúc mới gặp tôi lại có ấn tượng rằng anh nhã nhặn dịu dàng được

nhỉ, đây đúng thực là vô lại, nhưng nghe thấy tôi thở dài qua loa, anh

lại nói như làm nũng: "Bà xã, anh nhớ em, em có nhớ tới anh không thế?

Không được rồi, giờ anh đã muốn gặp em rồi." Lòng tôi hoàn toàn bị anh

phóng điện ngã rầm rầm.

Tôi nghe thấy giọng mình nũng nịu đáp:

"Ừm, em cũng nhớ anh, giờ anh đang ở đâu thế?" Đây là ai đang nói chuyện vậy, thiệt là buồn nôn mà, tôi một bên phỉ nhổ chính mình, một bên như

không có chuyện gì, tiếp tục buồn nôn với anh. =))

"Anh đang ở

trên cái giường hôm qua hai ta cùng ngủ, bà xã à, chỗ này toàn hương vị

của em, anh ngủ không được." Giọng Trình Gia Gia nhẹ nhàng xuyên qua

micro điện thoại, truyền tới, giống như bàn tay nhỏ gãi tới gãi lui

trong lòng tôi.

Cái tên gia hỏa này, ngủ không được thì nói ngủ

không được, còn bảo giường hai ta hôm qua cùng ngủ, có hương vị của tôi

làm gì, tôi mặt đỏ tai hồng, chuyển qua đề tài khác: "À mà, hôm nay anh

không đi làm sao?"

Trình Gia Gia bên kia phì cười một tiếng: "Bà

xã, em lại đỏ mặt rồi." Vẫn dùng cái ngữ khí khẳng định như đang tận mắt nhìn thấy vậy.

Tôi đang lặng lẽ nghe Trình Gia Gia nói, ánh mắt

vô thức hướng về góc cửa thang máy một cái, tôi lại thấy cảnh sét đánh

giữa trời quang rồi. Ứng Nhan! Sao hắn cứ chuyên môn xuất quỷ nhập thần

như thế hả? Tuy rằng theo khoảng cách của tôi với hắn mà nói, thì khẳng

định hắn không thể nghe thấy tôi nói gì, chỉ là theo vẻ mặt ngượng ngùng của tôi, đừng nói Ứng Nhan đã tu thành tinh, ngay cả kẻ ngốc cũng thấy

tôi đang phát xuân khắp nơi.

Ứng Nhan tây phục áo sơ mi cà vạt,

cầm trên tay tập công văn, ngọc thụ lâm phong đứng đó không biết đợi ai, một chốc sau, thang máy ding một tiếng mở ra, Tiểu Lí vẻ mặt sợ hãi

hồng hộc chạy ra, Ứng N