
àng nặng nề lan tỏa.
Bàn tay anh tiến vào quần lót cô, xoa nắn vị trí giữa hai chân cô, sau đó liền kéo quần cô xuống.
Cô giúp anh cởi áo ngủ, tay cô cảm nhận nhiệt độ không ngừng tăng cao bên trong làn áo.
Chân cô tách ra, để anh nhanh chóng kết hợp với cô, không ngừng ra vào theo cô, ngón tay cô không ngừng vạch lên những dấu vết chỉ thuộc về cô trên lưng anh.
Rất may là kệ bếp tròn và trơn, nếu không cô nhất định sẽ vô cùng thê thảm.
Họ cúi đầu thở gấp trong ánh đèn nhàn nhạt, toàn bộ không khí trong phòng đều trở nên mờ ám.
Chân cô gắt gao quấn lấy anh, trong khi anh cố định nửa thân trên của cô, kiểu động tác “Nâng đỡ” này khiến cho cơ thể cô giống như một viên hồng ngọc mong manh dễ vỡ.
Như sóng biển ào ạt xô bờ, cuối cùng xóa tan tất tất cả.
Vào thời khắc cuối cùng, cô chôn mình trên ngực anh, cơ thể cô nóng rực, cô không biết bản thân đang nghĩ đến cái gì, anh một lần nữa lại mang cô vào phòng tắm.
Anh kéo cô ra khỏi bệ, lật người cô lại, tay anh chống lên mép bệ.
Tay anh vỗ nhẹ lên eo cô, khiến mông cô vểnh lên.
Cô đang biết rất rõ cô muốn làm gì, trước đây cô vẫn không thích tư thế này, nhưng khi hai tay anh từ phái sau luồn vào cầm lấy nơi mềm mại, không ngừng xoa nắn, cô lập tức thỏa hiệp.
Anh ở rất gần cô, không hề xoa dịu mà hung hăng ôm chặt lấy eo cô, sau đó đem lửa nóng tiến thẳng vào cơ thể cô.
Từng phát, từng phát một, hết lần này đến lần khác.
Cảm giác đó vô cùng phong phú và thỏa mãn, khiến cô quên hết tất cả.
Chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ không ngừng vang lên trong không khí.
Những ngày qua, Bạch Nặc Ngôn dường như cảm thấy chơi nhiều phát chán, mỗi ngày chẳng có việc gì để làm, chỉ hết ăn đến ngủ, hết ngủ rồi lại ăn, làm cho cô dường như có ảo giác trọng lượng của mình đang không ngừng tăng vọt. Nhưng lượng vận động mỗi ngày của cô cũng lớn không kém, cô vẫn tự an ủi bản thân như vậy.
Dường như Trình Nghi Triết cũng đã đỡ bận rộn hơn, nhưng ngày nào tránh được phải đi ra ngoài, sẽ ngủ bù đến lúc tự tỉnh mới rời khỏi giường.
Cơ hội này hiếm có nhường nào, khiến cho Bạch Nặc Ngôn đã nhiều ngày không biết phải làm gì, bèn tính toán kế hoạch để tận dụng sạch sẽ quãng thời gian quý giá này.
Cô thích bước chân trần nhảy nhót trên sàn nhà, để cho chiếc chuông nhỏ duy nhất còn lại không ngừng vang lên, âm thanh này khiến tâm trạng của cô cực kỳ vui vẻ.
Cô thích ăn sữa chua, mấy ngày nay rất biến thái, cứ một lúc cô lại uống một lọ, chẳng mấy chốc trong sọt rác chật kín toàn là vỏ hộp sữa chua.
Cô cảm thấy mình như đang trải qua cuộc sống của một con thú nhỏ, nhưng cô có thể khẳng định cô đáng yêu hơn mấy chú thú cưng đó rất nhiều lần.
Khi Trình Nghi Triết tỉnh dậy, hình như đã vào xế chiều, mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Bạch Nặc Ngôn đang quan sát gương mặt anh, khiến anh không tự chủ mà lùi tránh xa cô một chút. Vừa tỉnh dậy đã bị dọa, đúng là âm hồn bất tán mà.
Anh mặc quần áo, từng thứ từng thứ một, cô vẫn ngồi an vị trên sàn nhà, đầu ghé lên giường, nhìn anh như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Động tác của anh chậm dần lại, anh phát hiện ra cô đang nhìn anh.
Anh nhắm mắt lại:
- Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng đi.
Bạch nặc Ngôn cười hì hì:
- Anh nói xem, sự tồn tại của em đối với anh thật tốt biết bao, anh có thấy cảm kích em không?
Tốt ư?
Cô còn không biết xấu hổ mà nói ra câu này.
- Nói thử anh nghe, anh được lợi chỗ nào?
Cô tựa đầu đứng dậy, lại thấy không thoải mái, nên trực tiếp nằm thẳng ra sàn nhà, không ngượng ngùng mà nói:
- Anh xem, danh tiếng của anh rất tốt nhé,. Ai ai cũng đều khen ngợi anh chung tình, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ triển vọng, tất cả đều là hình tượng chính diện mẫu mực. Anh là hoàng tử bạch mã trong trái tim bao cô gái, cò con rể lý tưởng của bao bác gái, ôi nhiều thật là nhiều…
Anh đi tới, dùng chân đá cô, vốn chỉ là gọi cô đứng dậy, nhưng lời nói thốt ra lại là:
- Nói thẳng vào điểm chính đi.
Cái tật xấu lảm nhảm này mãi chẳng biết bao giờ mới sửa được?
Cô chớp mắt đưa tình:
- Hình tượng chính diện của anh ít nhiều đều có liên quan đến em nhé.
Anh xoay người, không thèm để ý đến cô nữa.
Cô tiếp tục nói:
- Anh thử nghĩ mà xem, sự tồn tại của em, không chỉ thỏa mãn nhu cầu cơ thể anh, còn khiến anh không cần phải dây dưa lằng nhằng với những người phụ nữ khác. Nếu không chừng ngày nào đó dục vọng không thể kiềm chế được, mà gặp phải một người đàn bà không ra gì, tên tuổi của anh đều sẽ bị phá hủy, hình tượng vĩ đại tốt đẹp hiện nay khẳng định sẽ không còn chút nào, người đàn ông si tình chỉ yêu một người duy nhất căn bản sẽ biến mất hoàn toàn. Bởi vì có em, nên anh không chỉ bảo vệ được hình tượng mạnh khỏe, mà vấn đề của anh cũng được giải quyết, em có phải rất có ích hay không?
Trình Nghi Triết quay lại nhìn cô từ trên cao xuống, đánh giá cô thật lâu:
- Xin cảm ơn em, người phụ nữ vĩ đại.
- Không cần khách sáo.
Cô vờ như rất khiêm tốn.
Trình Nghi Triết lắc đầu, gọi cho thư ký, xử lý vài công việc không quan trọng, vấn đề của tổng công ty vừa được thông báo khẩn cấp cũng bị anh gác lại chờ ngày quay về