Duck hunt
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325605

Bình chọn: 10.00/10/560 lượt.

sẽ xử lý sau.

Cô nghe một lúc, từ sàn nhà đứng dậy, vui mừng chạy đến trước mặt anh:

- Anh sắp về à?

- Chẳng lẽ ngày nào cũng ở đây ngắm em?

Ngắm cô thì sao chứ, ngày nào cô cũng ngắm anh, cô cũng đâu có cảm thấy thiệt thòi.

Cô chỉ đành cười:

- Không phải anh vừa khen em vĩ đại sao?

Rốt cuộc cô có thật sự hiểu ý anh không?

Anh nhăn mặt.

Cô ôm lấy anh, như một con thú cưng đang làm nũng:

- Anh còn nói cám ơn, cũng không thể chỉ cám ơn suông bằng miệng chứ.

- Vậy thì phải làm sao?

Thật hài hước, anh biết chắc cô đang tính toán chuyện nhảm nhí gì đó mà.

- Chúng ta đi dạo phố cùng nhau được không? Em muốn mua quần áo, em mang theo rất ít nên bây giờ chẳng có quần áo để mặc nữa, ngày nào cũng mặc đi mặc lại một bộ rất khó chịu.

- Em tự đi đi.

Cô nắm lấy cánh tay anh nhất định không buông, lắc lắc, nhận ra mặt anh cũng chưa đen lại:

- Chúng ta cùng đi được không anh?

- Không tốt.

- Đi dạo có thể tăng vận động, anh xem cơ thể của anh so với trước kia cũng không được tốt lắm.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô:

- Em cứ lo sao cho mình không bị phát phì trước đi.

Khóc không ra nước mắt.

Không ngừng cố gắng:

- Trang phục của anh cũng bắt đầu bị lặp lại rồi, nên mua mới đi.

- Gọi một cú điện thoại là có thể giải quyết được vấn đề này.

- Anh luôn bận rộn liên tục như vậy, không ra ngoài cả người sẽ mốc đấy.

- Vậy em vẫn chưa mốc à?

- …

Cuối cùng cô đành bất đắc dĩ nằm ườn lên salon, cô tốt là thế, dịu dàng là thế, đáng yêu là thế, có ích với anh là thế, vậy mà chẳng hề cảm kích cô chút nào, yêu cầu nhỏ như vậy cũng chẳng thể thỏa mãn.

Đồ Trình Nghi Triết đáng ghét, đồ Trình Nghi Triết chán chết.

Cô nguyền rủa Trình Nghi Triết uống nước bị dắt răng, ăn cơm phải sâu gạo, ra cửa bị chó đuổi…

Cô còn chưa nghĩ xong, Trình Nghi Triết đã hắt xì vài cái, sau đó nhìn cô bằng một vẻ mặt rất kỳ quái:

- Em đang mắng anh đấy à?

Đầu cô chuyển động không ngừng như trống bỏi:

- Dạ không dám.

Anh đi tới giật giật tóc cô, lại sờ nắn khuôn mặt cô, cô mà không dám, mới là chuyện lạ đấy.

Cuối cùng anh thay quần áo, kéo Bạch Nặc Ngôn ra cửa.

Trình Nghi Triết không thích đi dạo phố, cũng rất ghét nhìn mấy cô gái tụ tập buôn hết chuyện nọ đến chuyện kia, càng không thích ánh mắt dòm ngó của mọi người xung quanh.

- Em muốn mua gì? Chọn nhanh lên đi rồi mua luôn.

Anh giục.

Cô nhìn anh chằm chằm.

- Muốn tìm thấy đồ đẹp thì phải có niềm vui thật sự khi đi dạo phố, anh như vậy thì chẳng còn gì là thú vị cả.

Trình Nghi Triết hối hận, đến đây làm gì chứ…

Cô ngắm hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, anh ngồi một chỗ cầm di động không ngừng chơi game.

Lúc cô đang đứng giữa một quầy đựng đầy các loại quần áo, nhìn thấy Trình Nghi Triết từ xa. Cô thấy thích như bây giờ, để anh chờ một chút, tự nhủ với bản thân anh chính là đang chờ cô, tâm tư nhỏ bó và yếu đuối của cô lập tức được thỏa mãn. Bắt đầu từ bao giờ, cô để cho bản thân trở nên hèn mọn đến vậy.

Chỉ cần thêm 1 giây, cũng đã rất tuyệt.

Cô thay một chiếc váy, chạy đến bên cạnh Trình Nghi Triết:

- Anh thấy sao?

- Chẳng có gì đặc biệt.

Một câu nói đã phá vỡ bao công sức trang điểm của cô.

Cô buồn bực. Cô không hề biết rằng, anh vừa liếc qua, nhìn thấy đôi chân Bạch Nặc Ngôn lộ ra, nếu ở trong phòng riêng còn không sao, ở chỗ đông người như vậy, anh liền cự tuyệt theo bản năng.

Chính cô cũng mất vui:

- Anh thấy em mặc gì thì đẹp?

Người đàn ông thông minh sẽ nói rằng: em mặc gì cũng đẹp.

Trình Nghi Triết thuận tay cầm một bộ váy:

- Cái này đi.

Cô không biết nói gì:

- Xấu lắm.

- Vậy mới hợp với em.

Cô càng hết chỗ nói.

Sau vài hiệp, cuối cùng họ cũng chọn được vài bộ vừa ý. Bạch Nặc Ngôn phát hiện ra cô đặc biệt thích cảm giác quét thẻ, thật hưng phấn, điều kiện tiên quyết là thẻ này của người khác.

Quẹt thẻ của mình sẽ rất xót ruột.

Cô mặt dày mày dạn nhất quyết đòi kéo Trình Nghi Triết đi mua quần áo cho anh.

Cô thích chọn những bộ quần áo hợp với anh, áo sơ mi, cà vạt, coi anh như người mẫu do cô quản lý.

Anh hiển nhiên không muốn hưởng thụ loại đãi ngộ này, nên thanh toán rồi vội vàng kéo cô ra về.

Khi bước ra khỏi cửa hàng anh vẫn chưa nguôi giận, anh đưa toàn bộ các túi đồ cho cô cầm, rất không ga lăng mà phóng lên phía trước.

Bạch Nặc Ngôn xách túi hai bên, như một cô vợ nhỏ vội vã đuổi theo.

Trình Nghi Triết không để cô đuổi kịp, cách cô một khoảng không xa không gần.

Đôi mắt của Bạch Nặc Ngôn không ngừng phát ra những tia oán giận, cô muốn vẽ từng vòng từng vòng tròn nguyền rủa anh.

Đồ mất dạy, đồ kém tắm, đồ vô duyên.

Cô mệt chết đi được, cuối cùng chạy lên đuổi theo anh:

- Tay em mỏi lắm rồi.

Không nghe thấy.

- Tay em đỏ hết lên rồi.

Không nhìn thấy.

- Trình Nghi Triết.

Cô đứng yên một chỗ.

- Bà đây không thèm đi nữa.

Trình Nghi Triết kín đáo đi đến trước mặt cô:

- Em nói đi. Vì em, tháng này anh đã tốn mất bao nhiêu nơron thần kinh.

Cô nhìn anh, ấm ức:

- Anh cũng được lời mà, em ở cùng anh một tháng, em sẽ giảm giá cho anh, tính tiền theo tháng.

Trình Nghi Triết đen mặt lại, tốt quá, có lí do mặc kệ cô rồi:

-