
ảo, Ngôn
Tuyên Nhi, không cần gấp, không cần hoảng, ngẫm lại khi còn ngủ trên xe công,
sự kiện phát sinh cuối cùng ở hiện đại là……”
Mặt nàng đổi sắc. Nịch thủy! Lúc ấy vì cứu một đứa nhỏ
rơi xuống nước, cho nên nàng……
Nàng hít 1 ngụm khí lạnh. Chẳng lẽ nói, nàng căn bản
đã chết, mới có thể mượn xác hoàn hồn? Trời ạ! Nàng cảm thấy xương cốt bủn rủn,
sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Nhưng, không đúng a! Khi nàng vừa tới thời đại này, rõ
ràng là mặc áo pull cùng quần bò của nàng…… Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy
ra? A! Mặc kệ, trước vẫn nên nhìn xem Kim Ngôn này có bộ dạng gì. Đúng vậy, lại
nói tiếp, căn bản nàng không có cơ hội hảo hảo nhìn xem khuôn mặt này!
Hai tay vuốt mặt mình, nàng vội vàng đứng dậy vọt tới
trước gương đồng, để sát vào, xem cẩn thận.
Ân, mặt trái xoan này, của nàng! Một đôi mày liễu, là
của nàng, một đôi mắt hắc bạch thoạt nhìn hoảng sợ trừng lớn cũng là của nàng,
còn có cái mũi rất buồn cười này, không phải của nàng, là ai……
Nàng lẩm bẩm một hồi, tay xoa bóp bóp bóp khắp mặt,
thẳng đến đôi môi đỏ mọng kia mở mở khép khép lại thủy chung không có phát ra
âm thanh quen thuộc nào.
Hô! Hảo gia! Nàng ói ra khẩu dài khí, vỗ vỗ bộ ngực.
Ít nhất thân thể này vẫn là của nàng,diều này đại biểu rằng nàng còn chưa có
chết, không có mượn xác hoàn hồn, hơn nữa thân thể này còn có khuôn có dạng,
rất đẹp!
Cho nên, có thể xác định là, nàng đã xuyên qua thời
không, sai sót ngẫu nhiên mà thay thế một cô gái có bộ dạng rất giống nàng làm
nữ hoàng ở nơi đây? Bất quá chẳng lẽ bộ dạng nữ nhân cổ đại già trước tuổi
sao?? Nàng nhớ rõ Nghị Dung các nàng có nói qua, Kim Ngôn thật mới 15, 16 tuổi,
trong khi nàng đã 21 tuổi, bề ngoài phải có chút chênh lệch chứ. Ai, mặc kệ,
tóm lại, chuyện mượn xác hoàn hồn không xảy ra, giờ phút này, tựa hồ làm nữ
hoàng cũng không đáng sợ đến vậy. Ngh như vậy, nàng không khỏi cười rộ lên.
“Theo lễ nghi, nữ tử đứng không thể y môn, biết không
lộ chỉ, tự nhiên, cười không thể nhe răng –” Bỗng
dưng, thanh âm trầm tĩnh vô ba của Nghiêm Luân đột nhiên vang lên.
Nàng sợ tới mức nhảy dựng, vỗ về trái tim kinh hoàng
trong ngực, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân bước vào.
“Này, dọa người có thể hù chết người, ngươi có lầm hay
không a?” Sao đi vào mà không có tiếng
động a! Nàng thật sự bị dọa đến tim đập hai trăm nhịp một phút luôn.
“Ta nói rồi, người là nữ hoàng cao quý, nói chuyện
không được dùng “ngươi a, của ta”, có vẻ ngả ngớn mà không trang trọng.”
“Pháp, ngươi quả thật là phụng chỉ đến phụ tá ta làm
nữ hoàng, cả người đều tràn ngập khí chất cổ hủ.” Nàng đô
đô ồn ào cố ý nói mơ hồ không rõ, không nghĩ tới –
Hắn lạnh lùng trừng,“Cái
gì kêu người này? Cái gì lại gọi khí chất cổ hủ, mỗi ngày chuồn êm ra ngoài
cung du ngoạn, học tất cả những việc này sao?”
Mỗi ngày chuồn êm ra khỏi cung? Kỳ quái, nghe tới
chuyện tại sao có điểm quen tai, dường như đã nghe được ở đâu đó. Nàng cố gắng
nghĩ, nhưng càng nghĩ mí mắt càng trầm, muốn ngủ. Đúng nha, bên ngoài mặt trời
chiếu sáng, lại là thời gian nàng ngủ sao?
Thấy nàng không nói gì bác bỏ, hắn liền trở lại chuyện
chính,“Chúng ta nên đến ngự thư phòng đi.”
Nàng chịu đựng khốn ý, nhìn nhìn hắn lại chỉ chỉ chính
mình.“Ngự thư phòng? Ngươi cùng ta?”
Nhìn vẻ mặt nàng hoang mang, hình như là lần đầu tiên
nghe nói, hắn chịu đựng lửa giận trong ngực,“Ta
vẫn biết ngươi tâm không cam lòng không nguyện muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Nhưng một khi đã ở vị trí này, liền phải chịu trách nhiệm. Có rất
nhiều tấu gấp, ta đã thay ngươi phê duyệt, nếu ngươi không có tiến bộ, chỉđi
chơi, ta không ngại phong kín thông đạo bí mật trên giường ngươi, khiến ngươi
không có cơ hội chuồn ra khỏi cung!”
Nếu không quá mức nhân từ, biết nàng cần phát tiết áp
lực buộc chặt của ban ngày, hắn đã sớm bịt thông đạo lại, làm gì phải nhiều
chuyện phái Phúc Khang võ công cao cường chạng vạng canh giữ đường ra của thông
đạo, âm thầm bảo hộ an nguy của nàng. Nhìn xem, hắn khoan dung cũng không làm
nàng thu liễm, ngược lại càng làm theo ý mình!
Thật hung dữ nha! Rõ ràng nữ hoàng không phải nàng,
nhưng nàng lại bị hắn nhắc đi nhắc lại tâm sinh áy náy,mà nếu thản nhiên thừa
nhận nàng không phải Kim Ngôn, người này đại khái sẽ nghĩ nàng trốn tránh trách
nhiệm, lại mắng nàng cho thối đầu đi?
“Ta đã biết, phải đi ngự thư phòng.” Cố gắng
giả bộ vẻ mặt sám hối, ý đồ mong hắn có thể giảm nhiệt.
“Đi thôi.”
Đi theo hắn ra khỏi tẩm cung, nàng cố ý đi chậm lại.
Bằng không, trời biết ngự thư phòng ở đâu?
Nghiêm Luân mân bạc môi, dò xét liếc nàng một cái, ma
cọ xát cọ, là muốn đi sau đi?
Hắn rõ ràng xoải bước mà đi, sau khi đi qua cầu gấp
khúc, đi vào một tòa cung điện kim bích huy hoàng như mọi nơi khác. Nhưng khi
đi vào, cảm giác sẽ không giống, có mùi thơm của sách, có thật nhiều thật nhiều
giá sách, không gian rộng mở, trên bàn dài là văn phòng tứ bảo, còn có một đống
tấu gấp nàng chỉ từng nhìn thấy trong tuồng hát.
Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, nàng đi đến ghế dựa ngồi
vào chỗ của mình, chỉ thấy hắn