
đóng giữ……”
“Lần này thu mua gạo lương, Bạch Lan Quốc lại vô pháp
vô thiên lũng loạn, đã công bố nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chiếm hết tiện
nghi, xin bệ hạ vì phúc muôn dân xã tắc ……”
“Việc này không ổn, ảnh hưởng hòa khí, đều không phải
việc lợi quốc vì dân , khẩn cầu nữ hoàng sớm định đoạt……”
Oa a, đầy trời sao, nàng căn bản nghe không hiểu ! Vẻ
mặt Ngôn Tuyên Nhi hoang mang, một đôi con mắt nhanh như chớp đổi tới đổi lui,
thỉnh thoảng liếc về phía nam nhân phía sau nàng. Hiện tại là muốn như thế nào?
Nàng nghịch nghịch lỗ tai, kỳ quái, thật muốn hắn hỗ trợ cho ý kiến, hắn lại
không lên tiếng à?
Gỗ mục không thể điêu khắc! Nghiêm
Luân sau khi lấy nội công cao thâm truyền âm , tức thì đứng dậy hướng chúng đại
thần không kiêu ngạo không siểm nịnh nêu một công đạo,
“Cung tiễn nữ hoàng, sau đó trình lên tấu chương, quần
thần lại tự hành bãi triều.”
Vì thế, các quan viên lại quỳ lễ, hô,
“Cung tiễn nữ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Cho nên, nàng có thể đi rồi? Nàng tức giận trừng mắt
mắng nam nhân gỗ mục kia, trong lòng thầm nói . Nhưng dù sao nàng cũng là đại
sinh viên kinh tế năm hai rồi, vì sao lại cách gỗ mục kia thật xa a!
Phẩm Hoài cùng Nghị Dung tiến lên đỡ lấy nàng, phía
sau còn có sáu cung nữ đuổi theo. Sau đó, Nghiêm Luân cũng từ chỗ ngồi đứng
dậy, tiến lại đây.
Bởi vì ánh mắt vẫn quay lại nhìn, váy lại dài, không
cẩn thận một cái, Ngôn Tuyên Nhi dẫm lên váy của mình ,đang đi phía trước bỗng
ngã quỵ.
“Bệ hạ!” Mọi
người kinh hô.
Cũng may! Luôn luôn bên cạnh chiếu cố nàng , hai nữ tử
phản ứng mau , đỡ được nàng, nếu không, sẽ xảy ra việc lớn!
“Cám ơn.” Nàng
thản nhiên cười với các nàng.
Nghị Dung cùng Phẩm Hoài kinh ngạc liếc mắt một cái.
Những lời này các nàng vẫn là lần đầu nghe được từ trong miệng chủ tử, khó nén
sợ hãi, hai người trăm miệng một lời vội la lên:
“Đây là việc nô tỳ phải làm.”
Nên làm? Vậy nàng nên làm cái gì? Trực giác quay đầu
nhìn nam nhân đi theo phía sau một cái, không nghĩ tới hắn vừa ra khỏi cung
điện liền đi thẳng về hành lang gấp khúc bên kia.
Nhưng kinh hô của các cung nữ hiển nhiên khiến cho hắn
chú ý, hắn cũng quay đầu nhìn về phía nàng, bốn mắt chống lại, hắn chỉ lạnh
lùng khẽ gật đầu, liền tiếp tục đi đến phía trước.
Trời ạ, cặp con ngươi đen kia siêu có điện…… Nàng nhíu
mày liễu. Thật là! Nàng suy nghĩ cái gì? Hắn cho dù có mị lực, cũng là cổ nhân
nha, nàng cho dù tư xuân, cũng phải xem đối tượng đi! Huống chi hiện tại vị trí
thời đại hỗn độn không rõ, nàng vẫn muốn làm rõ tình huống trước mắt cái đã!
Trở lại tẩm cung , Ngôn Tuyên Nhi liền cho các cung nữ
lui ra ngoài, chỉ lưu lại Phẩm Hoài cùng Nghị Dung . Hai\ nha đầu tỉnh táo,
nàng trước muốn cùng các nàng uống mộtchén trà.
Rất nhanh, một ly nước trà ấm áp được đặt trên bàn gỗ
hương, nàng đưa lên miệng , nhẹ nhàng thưởng thức, sau đó, buông cái chén, mười
ngón giao nắm đặt ở trên đùi, một đôi mắt thông minh sáng qua lại nhìn hai
người đứng ở một bên, khụ hai tiếng, thếmới mở miệng
,“Ta — không đúng, trẫm hiện tại có vấn đề muốn hỏi,
các ngươi nhất định phải hảo hảo trả lời, có biết hay không?”
“Dạ, bệ hạ.” Hai
người đồng thời cúi thân, biểu tình ngưng trọng.
Nàng nhìn nhìn bốn phía, xác định không có những người
khác, nho nhỏ hỏi:
“Xin hỏi nơi này rốt cuộc là đâu?”
Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt kinh ngạc, nhưng lập tức trả lời,“
Hoàng cung Đông Phong hoàng triều.”
Đông Phong hoàng triều? Xong rồi, nàng nghe cũng chưa
nghe qua, nhưng mặc kệ, trước hiểu biết quốc gia, niên đại, cùng với một ít
chuyện nên biết đến mới là việc cấp bách.
Cho nên, sau khi được giải đáp, Ngôn Tuyên Nhi lấy
phương thức tiếp cận khảo vấn đưa ra một loạt vấn đề, kết quả cũng không biết
là các nàng được huấn luyện tốt , hay là nữ hoàng trước kia thường tùy ý hỏi
vậy,mà hai người có hỏi tất đáp, biểu tình bình tĩnh, không ó gì kinh ngạc cùng
không kiên nhẫn.
Về phần nam nhân kia , nguyên lai là nhiếp chính vương
Nghiêm Luân của Đông Phong hoàng triều.Hắn là thân thích củaThái Hậu, là thanh
mai trúc mã cũng là vị hôn phu của nữ hoàng Kim Ngôn.
Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng Nghiêm Luân có thể ngồi
trên địa vị cao này, bằng vào thân thế bối cảnh tuyệt không gần là ngạo nhân ,
hắn từng dẫn đại quân nghênh chiến dị tộc xâm chiếm biên cương , bình tĩnh đánh
lui, dũng mãnh tới gần quân địch, nhờ đó mới làm cho hoàng triều chuyển nguy
thành an, được mỗi người khen ngợi là văn võ toàn tài……
Bởi vì, hoàng huynh Kim Ngôn là Kim Hiền trước đó phát
sinh chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, nàng mới có thể được phong làm nữ hoàng.
Vì thế, Thái Hậu hạ chiếu sắc phong Nghiêm Luân làm nhiếp chính vương, muốn hắn
tận tâm tận lực phụ tá tân hoàng chấp chính.
Lại nhân hai người từ nhỏ đã có hôn ước trong người,
Kim Ngôn vừa qua tuổi mười lăm cập kê, cho nên, Thái Hậu vốn định đem hôn sự làm
thỏa đáng,để cho hai người danh chính ngôn thuận sớm chiều chung sống. Nhưng
Kim Ngôn lại kháng cự không theo……
Nghe đến đó, trong đầu Ngôn Tuyên Nhi liền toát ra cái
dấu c