XtGem Forum catalog
Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322372

Bình chọn: 7.5.00/10/237 lượt.

g Tử Ninh vui vẻ vươn tay muốn lấy một cái bánh,

lại bị Lâm Hạo Vũ gạt tay ra.

"Sao thế?" Phương Tử Ninh nổi giận hỏi.

Cản trở cô hưởng thụ thức ăn ngon, người như thế một loạt giết không tha!

"Giáo viên không nói với cô, muốn ăn cái gì trước tiên đều phải rửa tay sao?" Lâm Hạo Vũ đưa khăn giấy ướt cho đôi mắt mèo đang thèm ăn ở trước mặt

lau tay sạch sẽ.

"Tôi chỉ biết không khô là không sạch, ăn rồi

mới tính" Tay vừa được tự do, Phương Tử Ninh lập tức tấn công về hướng

về phía giỏ thức ăn

Ngồi dưới tàng cây, tận hưởng làn gió xuân

đang nhẹ nhàng thổi, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những bông

hoa mềm mại nở, nghe tiếng chim hót trong trẻo, thật là dễ chịu, điều

quan trọng nhất – là được thưởng thức phẩm vị trần gian. Ai! Cuộc sống

hưởng thụ không phải là như thế này sao?

"Tại sao anh không ăn?" Phương Tử Ninh thấy Lâm Hạo Vũ đang nhìn mình ăn như hổ đói, hỏi.

"Tôi đã ăn rồi." Lâm Hạo Vũ mở ra lon coca đưa cho cô.

Phương Tử Ninh đem miếng bánh cuối cùng nhét vào miệng Lâm Hạo Vũ rồi mới đưa tay nhận lấy lon cola.

Uống một hớp cola, nuốt nốt miếng thức ăn còn lại trong miệng, sửa lại đầu

tóc, Phương Tử Ninh mới phát giác khóe miệng Lâm Hạo Vũ có dính chút

bơ. Theo trực giác, cô cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi màu hồng, lau đi

chút bơ dính ở khóe miệng hắn

Lâm Hạo Vũ bị động tác của cô

khiêu khích, tâm trí liền rối loạn. Hắn hít một hơi. Sau đó nâng gáy cô

lên, trước khi môi của cô kịp rời đi, hắn liền đem làn môi đỏ mọng đó ép trở lại, dẫn dắt cô khơi ra nhiệt tình, toàn bộ trút vào trong miệng

cô.

Ừ! Mặc dù đồ ăn sáng có vị rất ngon, nhưng so với Lâm Hạo Vũ thì thua kém rất nhiều. Cô tuyệt đối không cần để ý đến việc thay đổi

khẩu vị.

Lâm Hạo Vũ buông môi cô ra, tiếp đó khóe miệng lại ấn xuống hôn cô một lần nữa rồi mới đỡ cô ngồi thẳng dậy.

"Tôi cảm thấy so với đồ ăn, môi của anh còn có vị ngon hơn." Phương Tử Ninh nói với vẻ mặt kinh người.

"Cô không phải muốn tôi biểu hiện dáng vẻ rất vinh hạnh đi?" Lâm Hạo Vũ đã bị đánh bại.

"Không cần. Tôi chỉ nói thật mà thôi." Ăn xong bữa ăn sáng, Phương Tử Ninh mới giật mình. Oái, mình còn phải đi học.

Vừa nhìn đồng hồ đeo tay, Ắc, không ổn rồi.

"Chết, muộn học rồi!" Cô hốt hoảng đứng lên, đem đồ vật thu dọn lại.

"Bây giờ trễ rồi, cũng hơn 10'" Chỉ lo nhìn cô, Lâm Hạo Vũ cũng quên cả thời gian. Ở bên cô, khiến hắn có thể quên đi tất cả!

"Không đi học nữa, trước mặt mấy chục người trong lớp học mà đi trễ, thật là

thật mất thể diện." Trước mặt mấy chục bạn học, mất thể diện là chuyện

nhỏ, hậu quả nghiêm trọng không thể tưởng tượng mới là chuyện lớn.

"Ai! Cũng đã trễ rồi, không có gì là mất thể diện cả." Lâm Hạo Vũ dụ dỗ, lừa gạt .

"Tôi không muốn đi, tiết học thứ nhất, thầy giáo Cao nổi tiếng nghiêm khắc,

để cho ông ấy bắt được đi học muộn, tôi sẽ bị phạt. Tôi không muốn dọn

dẹp nhà vệ sinh."

Trước kia thấy rất nhiều bạn học bị thầy Cao

phạt dọn dẹp nhà vệ sinh, chưa xảy ra với mình, nên cô cũng chỉ biết

cười, hiện tại thời thế thay đổi, vừa nghĩ tới mình sắp giống như bạn

học. Cô đánh chết cũng không đi.

"Dọn dẹp nhà vệ sinh?" Lâm Hạo

Vũ không khỏi nhớ lại lúc mình đi học thì những chuyện như phạt dọn dẹp

nhà vệ sinh vẫn thường xảy ra, không nghĩ tới biện pháp này cho đến nay

vẫn tiếp tục sử dụng, hơn nữa còn rất có tác dụng.

"Anh giúp tôi gọi điện thoại cho giáo viên, nói anh là anh tôi, cho ông ấy biết tôi

bị bệnh, muốn xin nghỉ." Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có thể dùng thủ đoạn này, hi vọng có tác dụng.

"Được rồi." Lâm Hạo Vũ cưng chiều cười.

Lâm Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, Kêu phương Tử Ninh nói mã số.

"Xin chào, thầy là thầy Vương sao? Chuyện như thế này, Tử Ninh nhà tôi có

chút không khỏe, cần xin nghỉ một buổi sáng…. vâng , vâng . . . . . .

Làm phiền Thầy. . . . . . Hẹn gặp lại."

"Thầy Vương không hỏi

anh là ai sao?" Phương Tử Ninh khẩn trương nhìn Lâm Hạo Vũ, trong lòng

cảm thấy rất kỳ quái, không lẽ xin nghỉ lại thuận thuận lợi như vậy?

"Không có."

"Kỳ lạ, trước kia nếu có bạn học nào gọi điện thoại xin nghỉ, thầy nhất

định sẽ hỏi liên tục, chỉ sợ là học sinh giả mạo cha mẹ gọi điện thoại

đến" Có một giáo viên quá thông minh như thế thật là khổ cho những học

sinh như cô.

Lâm Hạo Vũ vỗ vỗ đầu của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Cũng đúng thôi, bởi vì lần đầu tiên tôi xin nghỉ, cho nên thầy Vương mới có

thể đáp ứng dễ dàng như vậy, tôi luôn luôn là học trò ngoan." Phương Tử

Ninh một mặt thu dọn đồ đạc, một mặt tự lẩm bẩm.

Lâm Hạo Vũ dùng ánh mắt hoài nghi liếc cô một cái.

"Tôi thề, những lời Tử Ninh tôi vừa nói đều là sự thật." Phương Tử Ninh giơ tay lên nói.

"Tôi phải đi làm." Lâm Hạo Vũ đứng lên.

"Anh không vui phải không?" Phương Tử Ninh xách giỏ trúc đi theo sau hỏi.

"Không có."

"Tôi bảo đảm, sau này sẽ không nhờ anh giúp tôi nói dối." Người ưu tú như

Lâm Hạo Vũ, chẳng lẽ chưa bao giờ nói dối sao? Ừ, có vẻ như anh ta đang

có chút tức giận.

"Lên xe thôi." Lâm Hạo Vũ sau khi lên xe, nhìn Phương Tử Ninh nói.

"Anh đi làm, tôi lên xe anh làm gì, tôi muốn ở lại chỗ này