
đống rắc rối trong thời gian qua....không bị
hắn bắt nạt....không phải phiền não thế này....và không gặp thì đã không thích hắn...mà không yêu thì sẽ không đau khổ...
-Đang nghĩ gì thế?-Bảo Quân tò mò
Nó giật mình ngẩng lên và chạm ngay phải ánh khó hiều của hắn...và nó
kịp nhận ra rằng mình đang hành hạ,dằm nát bét món bít tết ngon
lành...hic...chị xin lỗi em nhé...tại chị mải tư duy quá bỏ quên mất em
Nó đau khổ nhìn món yêu thích nay đã thành một đống nát bét không ra
hình thù gì dưới bàn tay của nó,khuôn mặt in rõ chữ "Tiếc đứt ruột" làm
Bảo Quân phì cười
Vẫy người phục vụ...
-Cho tôi một suất bittet khác,mau lên
Tên phục vụ cúi đầu rồi vội chạy vào nhà bếp...còn nó vừa nghe thấy hắn
gọi một suất khác lập tức cuộc đời trở lại toàn màu hồng(t.g:đúng là
chết vì ăn),gương mặt phơi phới,hớn ha hớn hở như trúng sổ xố giải đặc
biệt....Nhìn khuôn mặt ng* tới mức không đỡ nổi của nó,máu Ác ma trong
hắn nổi lên...cười đầy nham hiểm
-Đừng nghĩ là tôi gọi cho em ăn,đó là của tôi.
Nó bắt đầu trưng ra khuôn mặt cún con
-Anh ăn lắm vậy sao?....coi chừng thành đệ tử chư bát giới đấy-câu sau nó nói nhỏ dần
-Hả?...em nói gì cơ...tôi nghe không rõ?-vừa nói hắn vừa làm bộ ngoáy tai
-Ơ hơ có nói gì đâu...-giật thót người,hic,bao giờ nó mới hết bị hắn ám
đây*khóc ròng trong lòng nhưng mặt thì đương nhiên là đang cười toe
toét,trông ngu kinh luôn*
Dúng lúc đó,người phục vụ mang đồ ăn ra,mùi thơm kích thích cái mũi nhạy cảm của nó,tác động thẳng đến ông anh ruột làm nó réo ùng ục....và não
lập tức đưa ra chỉ thị "đói rồi đó,mau kiếm cái gì ăn đi không chết bây
giờ"...hic...biết rồi mà...nhưng lấy đâu ra bây giờ? "Trên bàn kia
kìa"....ơ... "bây giờ không phải lúc lo mất hình tượng đâu,phải sống thì mới có hình tượng chứ"...."nhanh lên,có chết thì phải con ma no,liều
đi"...
-Anh đúng là đồ dã man,bắt cóc tôi đến tôi,rồi bỏ đói tôi,bộ muốn giết
người sao?-nó phồng mồm trợn mắt,sự dũng cảm phi thường,đấu tranh vì sự
sống,đá bay cái hình tượng girl xinh girl ngoan girl hiền sang tận bên
Lào
Cậu nhìn nó ngạc nhiên và cố nhịn cười
-Em giỏi nhỉ? Ai bắt cóc em hả? Em tự nguyện đến đây đấy chứ? Tôi đâu có bảo họ ép em (thực ra là có đấy nhưng ngu gì mà nhận)
-Tôi...lúc đó,tôi tưởng đó là xe của Nhật Huy-nó giả thích
-Nhật Huy?Em có hẹn với cậu ta sao?
-Uhm...
Nghĩ....nghĩ....nghĩ đi nào....tư duy đi nào...
OÁI! NHẬT HUY
ÔI TRỜI....QUÊN MẤT TIÊU
Nó vò đầu,bứt tóc... ôi god...nó đã quên tịt mất cuộc hẹn với cậu ta,chỉ tại cái tên kia...đang định gọi điện cho cậu ta thì cậu ta đã gọi:
"Nhật Huy is calling"
Nó nuốt nước bọt...bấm nút nghe
-Alo!
-Bảo Anh à,cậu đang ở đâu vậy,trễ rồi
-Uhm.tôi...tôi...
Bảo Quân nhìn phản ứng của nó cũng đoán được phần nào...
-Nhật Huy à?-cậu hỏi
Gật...gật...
Cậu liền giật lấy cái điện thoại trong tay nó
-Eh..làm cái gì thế?
-Cô ấy đang ở cùng tôi-cậu nói vào điện thoại
-Đưa điện thoại cho tôi-nó giành lại-Nhật Huy...
-Ừ...-giọng cậu ta trùng hẳn xuống
-Tôi xin lỗi,lỡ hẹn với cậu,để hôm khác nhé-nó áy náy
-Không sao,chơi vui vẻ.
Cúp máy....cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng....
Nhìn khuôn mặt đầy đắc ý của Bảo Quân mà đâu muốn bốc hỏa
-Sao anh làm thế?
-Làm gì chứ?
-....
-Em là bạn gái của tôi,trước đây là vậy,bây giờ,và mai sau cũng như vậy,nên đừng mong tôi cho phép ai khác ngoài tôi ở cùng em.
-Cậu ấy là bạn tôi-nó phản bác yếu ớt
-Đúng,đó là do em ngốc quá nên không nhận ra,hay em cố tình phủ nhận
-Phủ nhận cái gì chứ?nó chột dạ
-Điều gì em tự biết
Phải...nó đâu có ngu tới mức không nhận ra Nhật Huy thích nó chứ,cách
cậu ấy nhìn nó,quan tâm đến nó...nó đâu phải là không cảm nhận được tình cảm đó...cậu ấy rất ấm áp,dịu dàng và chân thành thế nhưng nó đã cố
tình lờ đi,coi như không biết,không thấy,sống đơn giản cho đời nó thanh
thản,vì Nhật Huy rất tốt,nó không muốn mất một người bạn tốt như
vậy...nó sợ minh sẽ làm tổn thương cậu ta...sẽ mãi không thể nhìn thấy
cụ cười ấm áp đó nữa ... cậu ấy luôn ở bên nó khi cần,gần tới mức,nó cảm giác chỉ cần để mối quan hệ với cậu ta lên trên mức bạn bè 1 chút thôi
thì có lẽ nó sẽ mất người bạn tốt ấy mãi mãi...và nó sợ điều đó...sợ cảm giác cô đơn,bơ vơ một mình...lạnh lẽo...
Tiếng Bảo Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
-Đừng suy nghĩ nhiều,từ bây giờ,em là bạn gái của tôi thì chỉ được phép
nghic tới tôi mà thôi,tôi không cho phép em nghĩ tới ai khác ngoài tôi
hết
Thổ phỉ chưa kìa...
-Tôi nghĩ đến ai,anh cấm được chắc?
Cười gian manh
-Cấm thì không được,nhưng nếu tôi biết tên đó là ai,thì hắn chết chắc...
Đồ dã man mất nhân tính nhưng sao nó lại thấy vui vui thế này,ôi điên cái đầu mất thôi...
...Cùng lúc đó trước cửa nhà nó...
1 anh chàng ôm bó hoa hồng to đùng ngồi trên thành oto,gương mặt phảng
phất nét buồn....Cuối cùng thì Bảo Quân cũng ra tay rồi...nhanh
thật...vậy là cậu lại tới muộn một bước rồi,khỉ thật,vốn là hôm nay định tỏ tình mà bị hắn chơi cho một vố đau quá...lại lỡ một bước rồi...Bảo
Quân quả không tầm thường...hôm nay bị hắn nẫng tay trên rồi,bực
thật...cứ đợi