
ũng nên chiều cô ta một chút cho phải phép chứ.
-Vậy…khách sạn nhé?
-….
Rồi cậu kéo cô ta
ra xe mà không biết rằng cô ta đang nở một nụ cười cực kì đắc ý và hiểm
độc,và chỉ vì giây phút bồng bột này đây mà sau này cậu đã phải trả một
cái giá rất đắt….
…..Cánh cửa phòng khách sạn đóng lại và cuộc mây mưa bắt đầu…
>>>>>o0o<<<<< Sáng hôm sau, nó tới lớp như một cái xác không hồn,sang nay Bảo Quân không đón nó,dù đã biết trước nhưng vẫn rất buồn…
….Cùng lúc tại khách sạn….
Sau cuộc mây mưa
mệt mỏi,cậu mở mắt và nhận ra mình không ở nhà và đang trong tình trạng
khỏa thân,quay sang bên cạnh thì thấy Mai Khôi,phải,tới bây giờ thì cậu
đã nhận ra cô ta và hối hận,cô ta không hề đơn giản,dây vào cô nàng là
một việc không tốt đẹp gì nhưng sự đã rồi,biết làm sao được
-Anh dậy rồi à?
-…
-Làm gì nhìn em kinh thế,có biết tối qua anh làm em mệt lắm không?-cô ta nũng nịu
-Thế bây giờ cô muốn gì?-cậu trở lại khuôn mặt lạnh như băng thường ngày
Cô ta nhìn cậu bắt đầu nước mắt lưng tròng:
-Anh…anh đã lấy đi đời con gái của em và bây giờ thì anh hỏi tm muốn gì à?
Cậu nhếch mép,lắc đầu và đứng dậy khỏi giường
-Đừng có gán cho
tôi cáo trách nhiệm to lớn ấy trong khi tôi không hề làm nó,cô cho rằng
tôi tin tôi là thằng đầu tiên đụng vào cô à?Chuyện đùa,chắc chắn trước
tôi đã có ối thằng cho ngửi mùi đời rồi
-Anh…-nghẹn họng không nói nên lời-thế…thế đầy là cái gì?
Cô ta đưa tấm ga trải giường có dính chút máu ra.Cậu chộp ngay lấy tay nó,nhìn kĩ từng đầu ngón tay và bình thản:
-Cô cắn ngón tay
rồi bôi ra chứ gì,trò đấy xưa như Trái Đất rồi,lấn sau muôn làm trò này
thì chỗ nào kín kín tí mà cắn nhá,chứ thế này thì tôi sợ chẳng thằng nào bị cô lừa đâu.
-Anh…
Cậu mặc quần áo của mình vào và đi ra,cô ta ném cái gối theo,khi cánh cửa khép lại,một nụ cười hiểm độc nở trên môi cô ta
-Anh đánh gía tôi
thấp quá rồi Bảo Quân,anh là của Mai Khôi này,nếu tôi không có được thì
không ai có được,đợi mà xem,trước sau gì anh cũng thuộc về tôi mà thôi
Cô ta quấn cái drap nhỏ quanh người và đi vào nhà tắm.
>>>>>o0o<<<<< Bảo Quân như thói quen lái xe qua nhà nó và khi đỗ lại trước cửa nhà nó thì cậu nhớ ra,cậu và nó đâu còn như trước nữa,đập mạnh tay vào vô lăng,cậu nói khẽ
-Chết tiệt-rồi quay xe tới trường
….Tại trường….
Át xì…
Hix
Ốm rồi,tại hôm qua dầm mưa đây mà-nó cố rúc mình vào trong cái áo khoác to tìm chút hơi ấm.
Hết giờ,nó loạng
choạng ra khỏi lớp,đầu nặng như có chì,chân đi không nổi,ngay lúc nó sắp ngã thì có một vòng tay đỡ lấy nó,ấm quá,Bảo Quân chăng,không đời
nào…Nó quay lại và tia hi vọng mong manh vỡ vụn khi nó nhìn thấy nụ cười ấm áp của Nhật Huy,nó cười nhẹ đáp lại.
-Không sao chứ?-cậu quan tâm
-Không sao,chắc chỉ bị cảm chút do hôm qua dầm mưa thôi-nó lăc đầu
Nhật Huy ghé mặt sát mặt nó,nhìn ngắm một hồi
-Sắc mặt không tốt chút nào,đi thôi.hôm nay tôi mời cậu ăn trưa,coi như đền bù hôm qua làm cậu mưa bị ốm
Huy cầm tay nó kéo đi,tay cậu ấy ấm thật đấy nhưng không như tay Bảo Quân,ayss,sao cái gì nó cũng so sánh với hăn vậy chứ.
Bỗng nhiên Nhật
Huy dừng lại,nó nhìn theo và có phải nó hoa mắt không,hay ốm mệt qúa nên sinh ra ảo giác rồi,nó thấy Bảo Quân đang đứng trước mặt nó,rồi như một phản ứng tự nhiên,nó rút tay mình khỏi tay Nhật Huy.
Nó nhìn Bảo
Quân,hắn nhìn nó,hai người cứ như vậy,im lặng như đang theo đuổi những
suy nghĩ riêng,lại trò thi gan,nó mệt cái trò này lắm rồi,nó thua
rồi,bỏ cuộc,oke… Tự nhiên đầu óc nó quay cuồng,sự vật trước mắt tất cả
tự nhiên trở nên mờ ảo và tối sầm.
Trong lúc mê
man,nó thấy có người gọi tên nó đầy lo lắng,là ai vậy,Bảo Quân hay Nhật
Huy,chắc không đồ tồi Bảo Quân đâu,nhưng sao nó vẫn hi vọng dù rất nhỏ
vòng tay ấm áp đang ôm lấy nó lúc này là của Bảo Quân nhỉ….ồ còn một
người nữa,ai thế,chỉ đứng đó và nhìn theo nó,ai vậy
1 lúc sau,ở phòng y tế
Nó khó nhọc mở mắt,nheo mắt vì những tia nắng hắt qua cửa sổ chiếu vào mắt nó….
-Uhmm…
-Cậu tỉnh rồi sao?-giọng ấm áp của Nhật Huy
-Ừ.-nhìn quanh,không thấy ai,cố kìm tiếng thở dài nhưng không qua được mắt cậu-là cậu đưa tôi về đây sao?
-Uhm.lúc đó cậu ngất đi,làm tôi lo quá
Nó cười nhợt nhạt
-Tôi không sao,cảm ơn.
Vậy ra không phải
hắn thật,buồn quá,ôi trời Bảo Anh,mày đang mong chờ cái quái gì thế,mong hắn đưa mày vào phòng y tế à?Hoang đường
-Thôi cậu nghỉ ngơi đi,họ nói là cậu ngất là do qúa mệt mỏi đó
Nói rồi cậu đi ra để lại nó lơ đãng ngắm trời không biết rằng cách đó một đoạn có một người đang lặng lẽ nhìn nó
-Không sao à,vậy là tốt rồi-người đó lẩm bẩm và định quay đi
-Đến nơi rồi sao không vào xem cô ấy thế nào mà còn quay đi?-Nhật Huy đứng tựa vào tường hỏi
Cậu quay lại nhìn hắn:
-Không liên quan tới cậu-và quay đi
-Ánh mắt cô ấy rất buồn và trong khi ngủ cô ấy đã khóc đấy,anh…đã làm gì cô ấy hả?
-Chuyện chúng tôi không cần cậu quan tâm-cậu nói mà không quay lại
-Tôi không quan
tâm chuyện hai người nhưng tôi quan tâm tới cô ấy,tôi muốn nhìn thấy cô
ấy cười chứ không phải là khóc,còn anh thì sao,anh chỉ luôn làm cô ây
khóc mà thôi,nên tôi sẽ giành lại cô ấy từ