Duck hunt
Người Vợ Thay Thế

Người Vợ Thay Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328165

Bình chọn: 10.00/10/816 lượt.

ruyền đến.

“Em cũng nhớ anh, Phỉ, không việc gì em cúp máy đây, em đang ăn cơm cùng

hai bác”. Nước mắt Đới Tư Dĩnh từng giọt từng giọt rơi xuống, mặc dù rất muốn nghe giọng nói của anh nhưng cô cũng rất sợ nghe thấy âm thanh ấy.

“Được rồi, nhưng mà sau khi trở về, em phải ở cùng anh nha, tạm biệt em”.

Long Ngạo Phỉ nói xong, ở bên kia điện thoại hôn một cái.

“Tạm biệt anh”. Đới Tư Dĩnh cũng hôn một cái, tắt điện thoại, cô ngồi yên ở

trên giường, thầm nghĩ sau khi anh trở về nên nói với anh như thế nào

đây.

Đới Tư Dĩnh đứng ở khu vực phòng bệnh của bệnh viện XX.

“Cô hộ lý, xin hỏi văn phòng của bác sĩ Bạch ở đâu?” Cô vừa đưa tay ngăn một cô hộ lý lại vừa hỏi.

“Tư Giai, em đến rồi sao”. Cô hộ lý còn chưa kịp mở miệng trả lời, một

người đàn ông rất cao, ánh mắt nhã nhặn, là một người đàn ông trẻ tuổi

mặc đồng phục của bác sĩ, từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy Đới Tư

Dĩnh kêu lên vui vẻ .

“Xin chào anh, tên tôi là Đới Tư Dĩnh, là em gái sinh đôi của chị Tư Giai”. Đới Tư Dĩnh bươc tới, giơ tay ra tự giới thiệu.

“Thật ngại quá, xin chào cô, Tư Dĩnh, tôi là Bạch Vân Phi, tôi đã nghe Tư

Giai nhắc tới cô, đi thôi, đến văn phòng của tôi nói chuyện”. Bạch Vân

Phi mỉm cười nói.

“Mời cô ngôi, uống trà đi”. Ở trong văn phòng, Bạch Vân Phi đưa cho Đới Tư Dĩnh chén trà.

“Cảm ơn anh, bác sĩ Bạch, thật ra hôm nay tôi tới đây là muốn hỏi một chút

về tình hình của chị tôi”. Đới Tư Dĩnh đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục

đích của mình.

“Tôi cũng đoán được, có chuyện gì cô cứ hỏi đi, nhất định tôi sẽ nói rõ cho

cô biết chi tiết, đúng rồi, Tư Giai có khỏe không?”. Nói đến Tư Giai,

trong mắt Bạch Vân Phi toát ra một tia quan tâm.

“Cảm ơn anh, chị ấy vẫn khỏe, tôi chỉ nghĩ không biết thật ra thân thể của

chị ấy như thế nào? Chị ấy rất bi quan, đối với cuộc sống không có hy

vọng, còn nói sống không được vài năm”. Đới Tư Dĩnh rất lo lắng hỏi, nhớ tới người chị gái xinh đẹp thản nhiên tươi cười, làm cho cô thực đau

lòng.

“Tư Giai

rất bi quan sao? Ai da, thật ra khi ở Mỹ, thời điểm cô ấy hôn mê, thường kêu tên một người, là Phỉ, tôi biết anh ta là vị hôn phu của Tư Giai,

Tư Giai bỏ trốn khỏi hôn lễ của mình, cô ấy rất yêu Ngạo Phỉ”. Bạch Vân

Phi bất đắc dĩ thở dài.

Đới Tư Dĩnh không nói gì, cô biết chị mình rất yêu Phỉ.

“Bênh tình của Tư Giai phải nói như thế nào nhỉ? Bây giờ còn có thể tính,

nhưng mà tôi chỉ có thể nói cho cô biết, cô ấy có lẽ chỉ có thể sống

được từ ba đến năm năm”. Bạch Vân Phi trầm mặc một chút, tâm trạng có

chút nặng nề.

“Ba đến năm năm, sao có thể như vậy? Không phải ở Mỹ đã phẩu thuật rất

thành công hay sao? Hiện tại không phải chị ấy rất tốt ?”. Đới Tư Dĩnh

có chút kích động bắt lấy cánh tay anh, cô không thể tin được chị mình

thực sự chỉ có thể sống được thêm vài năm nữa.

“Đới Tư Dĩnh, cô đừng kích động như vậy, phẫu thuật ở Mỹ rất thành công

nhưng thời gian Tư Giai đồng ý phẫu thuật đã quá muộn, thầy giáo của tôi mời chuyên gia trị liệu căn bệnh có tiếng trên thế giới nên mới làm cho Tư Giai có thể sống thêm từ ba đến năm năm, đây đã là mong muốn tốt

nhất rồi”. Bạch Vân Phi giải thích cho cô.

“Khó khăn như vậy sao, không có biện pháp khác sao? Anh là bác sĩ, anh nhất

định có biện pháp chữa trị đúng không?”. Đới Tư Dĩnh cố sức cầm lấy tay

anh, muốn tìm kiếm một tia hy vọng.

“Thực xin lỗi, tôi đã cố hết sức rồi, hiện tại Đới Tư Giai đối với cuộc sống

rất bi quan, có lẽ do thời gian sống càng rút ngắn, có điều nếu Tư Giai

sống được vui vẻ hạnh phúc, có lẽ sinh mệnh sẽ được kéo dài, tất cả mọi

chuyện đều không thể đoán trước được, ba đến năm năm là chúng tôi nói

bảo thủ nhất (ý nói bi quan nhất)”. Lời nói cuối cùng của Bạch Vân Phi

rốt cuộc làm cho Đới Tư Dĩnh nhìn thấy một tia hy vọng.

“Thật như vậy sao, chỉ cần chị ấy sống vui vẻ, sinh mệnh sẽ kéo dài phải

không?”. Ánh mắt của cô biểu lộ một vẻ vui mừng và kinh ngạc.

“Đúng, bình thường sẽ là như vậy”. Bạch Vân Phi gật gật đầu.

“Cảm ơn anh, bác sĩ Bạch, vài hôm nữa tôi sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn anh,

bây giờ tôi phải đi về trước để chăm sóc cho chị ấy, hẹn gặp lại”. Đới

Tư Dĩnh đứng dậy, tâm tình đã bình tĩnh hơn, lễ phép nói.

“Cô không cần khách sáo, tôi với Tư Giai là bạn bè, đúng rồi, thuốc của cô

ấy phải uống đúng giờ, không thể gián đoạn”. Đột nhiên Bạch Vân Phi nhớ

đến liền dặn dò Đới Tư Dĩnh.

“Vâng, tôi biết rồi, thật sự cảm ơn anh, bác sĩ Bạch, hẹn gặp lại lần sau”

“Được, gặp lại sau”.

Đi ra khỏi bệnh viện, Đới Tư Dĩnh hít thật sâu, muốn chị ấy được vui vẻ,

chỉ có người yêu ở bên cạnh chăm sóc chị ấy mới có thể vui vẻ, hạnh

phúc.

Rời xa Phỉ sẽ rất đau khổ, nhưng nếu so sánh với tính mạng của chị mình, nỗi đau kia thật sự quá nhỏ bé, không đáng kể.

Đới Tư Dĩnh đứng chờ ở bên ngoài sân bay, Phỉ lập tức sẽ trở lại, lòng của

cô co thắt, anh ấy trở về, cũng giống với việc tình yêu giữa hai người

đã kết thúc.

Dáng người đầy thu hút của Long Ngạo Phỉ xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn thấy

Đới Tư Dĩnh đang đứng ở bên ngoài, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ, anh

rất nhớ cô, thật sự rất nhớ cô.