The Soda Pop
Người Vợ Thay Thế

Người Vợ Thay Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328215

Bình chọn: 10.00/10/821 lượt.

ai cười nói .

“Phải, đúng là hai chị em liền tâm ….” Trong lòng Trịnh Vũ Văn lại thở dài,

thế nhưng hai chị em lại cùng yêu một người, nếu là cổ đại thì tốt rồi,

cả hai có thể lấy chung chồng

“Dinh…doong…..” Tiếng chuông cửa vang lên.

“Để mình ra mở cửa.”Đới Tư Giai đứng dậy, đi về phía cửa

“Tư Dĩnh, thơm quá nha, từ bên ngoài cửa đã ngửi thấy rồi, xem ra hôm nay

lại có có lộc ăn , Long………” Từ Tây Bác đứng ngoài cửa hưng phấn nhìn Đới Tư Giai ở trước mặt, nói

Trịnh Vũ Văn đang ngồi ở ghế sô pha thấy Từ Tây Bác đang đứng cửa, hoảng sợ,

trời ơi, biết làm sao bây giờ? Cô vội chạy lại, ôm cổ anh, nhanh chóng

ngăn đôi môi đang lải nhải của anh lại , sau đó tựa vào ngực anh ngọt

ngào nói :“Bác, anh tới đón em ah???Em rất nhớ anh, mau vào ngồi đi.”

Từ Tây Bác hoàn toàn ngây ngẩn cả người, chuyện gì xảy ra vậy? Nhớ tới nụ

hôn của cô, thật mềm , thật ngọt, không khỏi nở nụ cười, cũng không tệ

lắm………

Đới Tư

Giai nhìn bọn họ ngọt ngào, dáng vẻ hạnh phúc, trên mặt nở một nụ cười,

vươn tay ,nói: “Tây Bác, chào anh, em là Tư Giai.”

Từ Tây Bác từ trong sợ hãi bình tĩnh lại, lần này cả người như hóa đá , “Tư Giai”, không phải anh nghe lầm chứ…..Trời ơi!!!.

“Chào em, Tư Giai, thật là em, em đã trở lại.” Hơn nửa ngày,Từ Tây Bác mới vươn tay ra, không dám tin tưởng hỏi.

“Chị….ai đến vậy ?” Nghe được tiếng người ở bên ngoài,Tư Dĩnh từ bếp đi ra

Nhìn thấy hai cô gái giống nhau như hai giọt nước trước mặt, Từ Tây Bác lúc này mới dám tin, Tư Giai thật sự đã trở lại.

“Tây Bác, là anh ah???” Đới Tư Dĩnh bất an nhìn anh chỉ có Trịnh Vũ Văn biết cô đang lo lắng cái gì?

“Tư Dĩnh, Tây Bác tới tìm mình, muốn ở lại dùng bữa, cậu không phiền chứ?.” Trịnh Vũ Văn cười ngọt ngào kéo cánh tay Từ Tây Bác.

“Đương nhiên không ngại, mau vào đi, lập tức ăn cơm thôi .” Đới Tư Dĩnh hiểu

ý,liền cười nhiệt tình mời anh….trong lòng rất cảm ơn Vũ Văn , bằng

không cô không biết làm thế nào để giải thích với chị mình.

“Tư Giai, em………….” Trong lúc ăn cơm, Từ Tây Bác muốn hỏi Tư Giai xem rốt

cuộc cô đã đi đâu….Tại sao nói đi thì bỏ đi, rồi lại đột nhiên quay trở

về, vậy sau này Ngạo Phỉ phải làm thế nào bây giờ.

“Anh ah…món này ngon lắm…anh thử đi.” Trịnh Vũ Văn đương nhiên biết anh muốn hỏi điều gì? Sợ chạm tới nỗi khổ của Tư Giai , lại sợ anh lỡ lời, vội

vàng gắp một miếng thịt nhét vào miệng anh, chặn lại lời muốn hỏi, thế

nhưng dáng vẻ rất thân mật.

Từ Tây Bác ở bên cạnh cũng nhìn ra cô cố ý, biết cô không muốn anh hỏi

điều đó…. Lại nhìn Đới Tư Dĩnh không ngừng chăm sóc Tư Giai, lúc này anh mới phát hiện sắc mặt Tư Giai rất kém, có lẽ đã xảy ra chuyện gì? Không tiện nói ra sao?

Chớp mắt, anh đã ôm lấy vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh của Trịnh Vũ Văn, mê đắm ngửi mùi hương trên người cô, bộ đạng say mê, làm cô hận không thể đấm

cho anh một phát, nhưng rốt cuộc cô cũng không thể làm thế, chỉ có thể

làm vẻ ngượng ngùng nói :“Anh ăn cơm đi, Tư Dĩnh với Tư Giai đều đang

nhìn đấy.”

“Không sao, hai người cứ coi như chúng tôi không tồn tại, tốt lắm, Tây Bác,

anh phải đối xử tốt với Vũ Văn.” Tư Giai ở một bên cười cười nói, lại

nhìn hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình

Đới Tư Dĩnh biết anh cố ý, có chút buồn cười, đồng tình nhìn xem Trịnh Vũ Văn đang cúi đầu, cười yếu ớt , không nói chuyện.

“Được anh sẽ ăn…Em yêu…Ăn cơm thôi..” Từ Tây Bác nhanh chóng hôn một cái trên mặt cô, khóe miệng nhếch lên .

Trịnh Vũ Văn hận đến nghiến răng, vội đặt tay trên lưng anh, lặng lẽ dùng sức nhéo một cái

“Ui da….” Đột nhiên đau đớn khiến Từ Tây Bác không khỏi kêu lên

“Sao vậy? Tây Bác.” Tư Dĩnh cùng Tư Giai đồng loạt nhìn về phía vẻ mặt đau đớn của anh, hỏi

“Anh yêu, sao vậy? Có phải anh cắn phải lưỡi không? Sao lại không cẩn thận

như vậy chứ?” Trịnh Vũ Văn làm bộ thật quan tâm nhưng ánh mắt lại vô

cùng đắc ý nhìn anh, nói thầm: “Ai biểu anh ăn đậu hũ của

tôi……..!^^”.(Đôi này dễ thương wa!!!!^^)



Từ Tây Bác và Trịnh Vũ Văn.

“Đau quá”. Từ Tây Bác nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô, đột nhiên

nghiêng đầu dựa vào trước ngực cô, miệng vừa vặn đặt trên bộ ngực vun

cao, cách lớp quần áo mỏng manh, Trịnh Vũ Văn thậm chí thể cảm giác được hô hấp nóng bỏng trong miệng anh, làm cho cô không nhịn được run lên

một trận.

“Em yêu, có phải đang hưởng thụ không”. Từ Tây Bác lặng lẽ ngẩng đầu lên, ở bên tai cô hỏi, giọng nói đầy tà mị.

“Anh…”. Trịnh Vũ Văn vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ bừng tức giận trừng mắt với anh.

“Tốt rồi, muốn đánh yêu hay mắng vui, về nhà đi, không cần phải thể hiện cho chúng tôi xem”. Đới Tư Dĩnh mờ ám. nhìn hai người nói.

“Được rồi, ăn cơm đi, cơm nước xong, về nhà chúng ta tiếp tục”. Từ Tây Bác buông cô ra một chút, trong ánh mắt có chút chờ mong.

“Anh, anh đi chết đi”. Trịnh Vũ Văn cuối cùng không nhịn được, mắng ra tiếng.

“Ha ha, anh chỉ luyến tiếc, nếu anh chết, em sẽ rất đau lòng”. Từ Tây Bác cười gian, bộ dáng tức giận của bô vẫn rất đáng yêu.

Trịnh Vũ Văn bị anh nói đến á khẩu không trả lời được, tức giận liền ăn đồ ăn trước mặt.

“Hai người thật hạnh phúc”. Tư Giai thốt lên, ở bên cạnh nhì