
cùng trường từ nhỏ đến trung học của cô và chị cô. Vũ Văn
cũng là người bạn tốt nhất của họ, cũng chỉ có Vũ Văn là phân biệt rõ
ràng được cô và chị. Chỉ tiếc, khi vào đại học, Vũ Văn xuất ngoại du
học. Từ đó đến nay, sau vài năm cô bị mất liên lạc.
***************************************************
Đới Tư Dĩnh trở về nhà, căn nhà đã lâu chưa có người ở nên không khí có vẻ lạnh lùng, vắng lặng
“Tư Dĩnh, cậu cùng Tư Giai không ở nơi này sao? Có phải các cậu đã kết hôn
rồi?” Trịnh Vũ Văn không nhịn được hỏi. Họ đã vài năm không liên lạc,
bọn họ kết hôn cũng là chuyện bình thường,
“Cứ xem như là vậy đi.” Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ nói, cô cũng không biết mình như vậy có tính là đã kết hôn không.
“Cái gì mà “xem như” , kết hôn hay không kết hôn mà tự mình cũng không biết
sao?” Trịnh Vũ Văn kỳ cảm thấy kỳ quái , Tư Dĩnh rốt cuộc là bị làm sao
vậy?
“Vũ Văn, để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện ly kỳ về mình và chị mình.” Đới Tư
Dĩnh chậm rãi nói, mà Trịnh Vũ Văn nghe xong ánh mắt mở thật lớn, miệng
cũng mở to, có chút không thể tin được.
“Trời ơi, Tư Dĩnh. Những điều cậu nói đều là sự thật sao?” Hơn nữa ngày, Trịnh Vũ Văn mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.
“Cậu nói xem, mình có thể dùng sự tình như vậy để gạt cậu sao?”
“Vậy cậu nói là cậu yêu Long Ngạo Phỉ. Hiện tại, anh ấy cũng yêu cậu.”
“Ừm.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.
“Khoan, để mình từ từ suy nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng? Đúng rồi. Tư
Dĩnh, cậu có bao giờ nghĩ tới Tư Giai đào hôn là có lý do bất đắc dĩ
hoặc là đột nhiên chị cậu trở lại không? Đến lúc đó ba người phải làm
sao? Cùng anh ấy kết hôn là Tư Giai nhưng ở chung với anh ấy lại là
cậu.” Trịnh Vũ Văn gõ gõ đầu, lo lắng hỏi.
Lời của cô làm cho Đới Tư Dĩnh thất thần. Thật sự là cho tới bây giờ, cô
chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu bây giờ chị trở về thì làm sao? Tình
yêu giữa ba người phải làm sao? Cô cùng chị lại nên làm gì bây giờ?
“Quên đi Tư Dĩnh. Có lẽ Tư Giai thật sự yêu người khác nên mới cùng người đó
bỏ đi . Chúng ta không nên tự mình lo lắng.” Nhìn thấy sắc mặt Đới Tư
Dĩnh khó coi vô cùng, Trịnh Vũ Văn không khỏi tự trách mình lắm chuyện.
Chỉ có như vậy mới an ủi được Tư Dĩnh.
“Đúng rồi Tư Dĩnh, ngày nào đó cho mình gặp anh ấy đi. Tuy rằng đã sớm nghe
qua đại danh của Long Ngạo Phỉ, nhưng chưa nhìn thấy người xem anh ấy
đẹp trai như thế nào, mà lại có thể mê hoặc Tư Dĩnh của mình chứ.” Nhìn
thấy Đới Tư Dĩnh vẫn khổ sở như trước, Trịnh Vũ Văn chỉ còn cách đổi đề
tài.
“Ừ, được, hôm nào mình mời cậu đến ăn cơm.” Quả nhiên, Đới Tư Dĩnh nghe đề cập tới Long Ngạo Phỉ liền nói chuyện.
“Đừng có hôm nào nữa. Đi thôi, mình đã muốn đói bụng rồi, hôm nay mình mời
cậu ăn.” Trịnh Vũ Văn một phen kéo Đới Tư Dĩnh đi ra ngoài
“Cậu chậm một chút, mình còn muốn lấy đồ vật này nọ. Tại sao đã vài năm trôi qua mà cậu vẫn còn cái tính vội vàng, nóng nảy thế.”Đới Tư Dĩnh vội
vàng cầm lấy vật gì đó đặt ở bên cạnh.
“Tư Dĩnh, cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen mình. Vài năm thì tính
làm gì? Chỉ sợ là cả đời này, tính tình của mình đều không thay đổi
được.” Trịnh Vũ Văn không cho lời cô nói là đúng, liền phản bác lại.
“Mình chính là thích tính tình nóng như lửa này của cậu đó. Ha hả.” Đới Tư Dĩnh không khỏi nở nụ cười.
“Không hổ là bạn thân của mình. Đến đây mình hôn một cái nào.”Trịnh Văn Vũ nói xong, miệng liền chồm qua hôn Tư Dĩnh
“Ah, mình không chịu.” Đới Tư Dĩnh bị dọa, chạy nhanh để né tránh, làm cho
người ta thấy còn tưởng rằng các cô là đồng tính luyến ái.
“Sao vậy, có đàn ông rồi thì không muốn cho mình hôn sao. Chờ mình nha, để
xem mình có hôn được hay không?” Ở phía sau, Trịnh Vũ Văn đang đuổi theo cô
“Ha ha, không cần đâu.”
“Để xem cậu còn có thể bỏ chạy hướng nào?”
Sau khi tan sở Long Ngạo Phỉ trở về nhà, lần đầu tiên phát hiện Đới Tư Dĩnh tự nhiên không
có ở nhà, không biết vì sao tâm trạng của anh đột nhiên cảm thấy trống
vắng. Anh nhàm chán đọc báo của ngày hôm nay, nhìn đồng hồ thấy gần tám
giờ, tại sao cô ấy còn chưa trở về, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm nữa, anh cầm lấy điện thoại mới phát hiện
anh không có số điện thoại di động của cô, dường như cho tới bây giờ anh đều chưa từng gọi điện thoại cho cô.
“Chị Trương, chị biết cô chủ đi nơi nào không?” Anh quay đầu lại nhìn thấy
người giúp việc là chị Trương đứng bên cạnh nên lên tiếng hỏi.
“Dạ thưa cậu chủ, lúc cô chủ đi ra ngoài, hình như có nói đến trung tâm mua sắm đổi quần áo.” Chị Trương vội vã trả lời.
Đổi quần áo, Long Ngạo phỉ mới nhớ tới chuyện chiếc áo sơ mi bị nhỏ ngày
hôm qua, nhưng mà chuyện đó cũng sẽ không cần lâu như vậy, trong lòng
đột nhiên có chút phiền não, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ, anh không tự chủ bắt đầu lo lắng cho cô, suy nghĩ đến trăm loại khả
năng, rốt cuộc không thể chờ nữa, thay đổi âu phục, chuẩn bị đi ra ngoài tìm cô.
Đới Tư
Dĩnh cùng Trịnh Vũ Văn đã vài năm không gặp nhau, càng nói càng nhiều,
tán gẫu không ngừng, đột nhiên nhìn điện thoại di động mới phát hiện đã
gần tám giờ, Long Ngạo Phỉ