
ông thể?” Đới Tư Dĩnh hoàn toàn hồ đồ rồi .
“Cha của đứa nhỏ này muốn tôi phá bỏ nó, cô nói tôi phải làm sao bây giờ?” Mị Nhi đột nhiên giữ chặt tay cô, kích động hỏi.
“Chuyện này dù sao cũng là chuyện của các người, tôi cũng không thể can thiệp
đươc.” Đới Tư Dĩnh vội rút tay bị cô ta đang cầm về.
“Cô có thể, bởi vì cha đứa nhỏ chính là chồng cô…” Mị Nhi đột nhiên nói ra một câu có ý trong lời nói như vậy
“Cái gì?” Đới Tư Dĩnh khiếp sợ kêu lên lần thứ hai, tuy rằng Mị Nhi không
nói rõ ràng trắng đen nhưng nghe qua cô có thể hiểu được cha của đứa nhỏ là Phỉ, Long Ngạo Phỉ.
“Sẽ không, sẽ không phải như vậy..” Đới Tư Dĩnh thì thào tự nói, cô không tin, cũng không dám tin tưởng.
“Tôi biết cô rất khó chấp nhận , có điều chuyện này chính là sự thật”. Mị Nhi ở bên cạnh tiếp tục kích thích cô
Tâm trí của Đới Tư Dĩnh bắt đầu có chút hoang mang ,hóa ra hạnh phúc tốt
đẹp trong mấy ngày nay đều là biểu hiện giả dối, đúng không? Cô cố lắc
lắc đầu, cô biết, cô phải tin tưởng Phỉ, cho dù đứa trẻ đó là con anh,
anh cũng không thể ép Mị Nhi phá bỏ, đúng không? Cô không thể để cho
hạnh phúc thật vất vả tới tay bị phá vỡ thành hư không như vậy, những
tình tiết hiểu lầm trong kịch truyền hình lần lượt xuất hiện trong trí
óc cô, Mị Nhi cố ý đúng không? Muốn làm cô hiểu lầm Phỉ, cô nghĩ nghĩ,
mới mở miệng nói.
“Chuyện trước kia tôi sẽ không truy cứu nữa, cho dù đứa nhỏ là của Phỉ, không
phải anh ấy bảo cô phá bỏ nó sao,vậy cô hãy bỏ nó đi, cô không cần tìm
tôi, tôi lựa chọn tin tưởng anh ấy”.
“Nhưng chính là tôi không thể phá bỏ đứa nhỏ , cô yên tâm, tôi không phải nghĩ muốn lấy đứa nhỏ ra uy hiếp cô, tôi chỉ muốn đem nó tặng cô.” Mị Nhi
không nghĩ tới Tư Dĩnh lại phản ứng như vậy, nhưng mà chuyện này cũng
không ảnh hưởng chút nào đến kế hoạch của cô
“Cám ơn, tôi nghĩ tôi cũng không cần. Đừng nói Phỉ không thích đứa nhỏ, cho
dù muốn tôi cũng sẽ tự mình sinh con, không phải sao?”Đem đứa nhỏ cho cô khiến Đới Tư Dĩnh càng thêm hồ đồ, Mị Nhi có ý gì? Thay tình địch nuôi
dưỡng đứa trẻ cô còn không ngốc như vậy.
“Ha ha…. xem ra chuyện gì cô cũng không biết?” Mị Nhi đột nhiên cười ha hả, ánh mắt nhìn cô có chút thương hại.
“Cô cười cái gì? Tôi không biết chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh bị cô ta cười có chút hốt hoảng
“Đây là số điện thoại của tôi. Cô về hỏi Long Ngạo Phỉ một chút trước đi.
Nếu chuyện gì anh ta cũng không chịu nói với cô, cô gọi điện cho tôi.
Tôi sẽ đến nói cho cô nghe, tạm biệt.”Mị Nhị nói xong liền đưa danh
thiếp ra,mặt trên có số điện thoại, nhìn thoáng qua cô, gương mặt có
chút nham hiểm đứng lên bước đi.
“Khoan đã , cô nói gì tôi chưa hiểu lắm…”.Đới Tư Dĩnh vừa đuổi theo tới cửa , Mị Nhi đã ngồi lên xe Taxi rời đi rồi .
Đới Tư Dĩnh quay trở lại bàn, nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn, nghĩ muốn
ném nó xuống đất , nhưng những lời nói của Mị Nhi lại vang lên bên tai,
rốt cuộc Ngạo Phỉ đang giấu cô điều gì? Đứa nhỏ của cô ta thật là con
của Phỉ sao? Nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn bỏ danh thiếp vào trong túi xách
của mình, tuy rằng đã an ủi bản thân phải tin tưởng anh, nhưng tâm trạng vì sao vẫn còn cảm thấy bất an như vậy?
“Ôi, Tư Dĩnh, cậu
làm sao vậy? Tại sao cậu cứ lo lắng bần thần, đã xảy ra chuyện gì đúng
không?” Trịnh Vũ Văn quơ quơ tay trước mắt muốn khiến Tư Dĩnh chú ý.
“Xin lỗi cậu, vừa rồi mình không tập trung, Vũ Văn, cậu nói gì vậy?” Cuối
cùng Đới Tư Dĩnh cũng hồi phục lại tinh thần , nhìn cô xin lỗi.
“Thôi quên đi, đừng nói nữa, Tư Dĩnh, cậu có tâm sự phải không?”Trịnh Vũ Văn dù mất hứng nhưng vẫn quan tâm cô.
“Không có gì, Vũ Văn, bây giờ mình về trước đây, hôm nào trò chuyện tiếp được
không?” Đới Tư Dĩnh không phải không muốn nói cho bạn mình biết rõ sự
tình nhưng vì chính cô còn chưa điều tra rõ ràng, thiết nghĩ không nên
khiến bạn lo lắng cho mình.
“Được rồi, cậu về trước đi.” Trịnh Vũ Văn cũng không muốn giữ cô lại, xem ra
trong lòng Tư Dĩnh đang có tâm sự, nếu cô ấy không muốn nói cô cũng
không muốn miễn cưỡng.
“Được rồi, hôm nào mình sẽ liên lạc với cậu”
“Ừ, có gì thì cứ điện thoại cho mình”
*************
“Phỉ, anh về rồi sao.” Long Ngạo Phỉ vừa về đến trước cửa nhà, Đới Tư Dĩnh
liền chạy ra đón, cô cầm lấy chiếc cặp công văn giúp anh, vừa suy nghĩ
nên nói với anh như thế nào.
Nhưng mãi đến khi ăn cơm chiều và tắm rửa sạch sẽ xong, Đới Tư Dĩnh vẫn không nghĩ ra nên mở miệng hỏi như thế nào.
“Sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ em đang đợi anh?” Long Ngạo Phỉ tắm xong bước
ra, nhìn thấy ánh mắt cô có chút u tối hỏi, chui vào chăn ôm lấy cô.
“Ai chờ anh.” Đới Tư Dĩnh nửa xấu hổ nửa mê mẩn nói.
“Hôm nay đi gặp bạn của em phải không”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên chuyển sang đề tài khác.
“Vâng, nhưng em cũng tình cờ gặp người phụ nữ tên Mị Nhi kia.” Đới Tư Dĩnh nói xong, trộm nhìn phản ứng của anh.
“Ừ, hai người có nói gì không?” Nghe được tên Mị Nhi, trong lòng Long Ngạo
Phỉ thật sự cả kinh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tự nhiên, như vô tình hỏi.
“Cũng không có gì? Phỉ, Mị Nhi có phải là người tình trước đây của anh không?” Đới Tư Dĩnh chậm rãi mở miệng hỏi.
“Phải,