Duck hunt
Người Vợ Thay Thế

Người Vợ Thay Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327035

Bình chọn: 7.00/10/703 lượt.

au lòng.

Hạ Thần đợi một thời gian, dường như cũng không nhìn ra dấu hiệu Hàn Cảnh

Hiên và Tư Dĩnh có ý định ly hôn, nhíu mày một chút, xem ra cô nhất định phải ra tuyệt chiêu … Vừa hay ngày mai có cơ hội thuận tiện.

Hạ Thần ăn mặc khêu gợi, ngẩng cao đầu thướt tha bước vào văn phòng của

Cảnh Hiên, Hàn Cảnh Hiên đang chìm trong suy nghĩ về khúc mắc giữa Tư

Dĩnh và cha mẹ, hoàn toàn không hề chú ý tới cô đang tiến vào.

Nhìn vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên thống khổ khó xử, Hạ Thần cười lạnh, nếu anh khó

xử như vậy, chi bằng để cô giúp anh một tay sớm quyết định đi.

“Anh Cảnh Hiên.” Cô lả lướt đi qua, ngọt ngào kêu một tiếng.

“Hạ Thần, ngồi đi, có việc gì?” Hàn Cảnh Hiên ngẩng đầu nhìn cô, muốn tỏ ra tươi cười, đáng tiếc cười không nổi, anh đã sớm bị cha mẹ cùng Tư Dĩnh

bức đến điên rồi.

“Anh Cảnh Hiên, anh quên hôm nay là sinh nhật của em sao? Em đến là muốn mời anh buổi tối cùng em đi ăn mừng một chút, anh sẽ không cự tuyệt chứ?”

Hạ Thần dường như có chút bất mãn nói .

“Hôm nay?” Hàn Cảnh Hiên nhìn lịch công tác để trên bàn, nhất thời sơ sót:

“Đúng thật, em xem gần đây anh bận quá, cho nên quên, em nói đi muốn có

quà tặng gì nào?”

“Bận quá? Chỉ sợ là rất phiền thì đúng hơn!” Hạ Thần thầm nghĩ trong lòng,

trên mặt lại vẫn giữ vẻ tươi cười: “Em không cần quà tặng, chỉ cần anh

tối nay đi uống rượu chúc mừng với em, em đã đủ hạnh phúc lắm rồi.”

“Được rồi, anh sẽ đến.” Hàn Cảnh Hiên suy nghĩ, chính mình quả thật cũng cần thả lỏng một chút.

“Được, tối nay gặp, em chờ anh.” Hạ Thần nói xong, xoay người ra khỏi văn

phòng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười khi âm mưu được thực hiện.

Ban đêm, tại quán bar, náo nhiệt lạ thường. Cả ngày bận rộn công tác, cả

đàn ông và phụ nữ đều đến đây khiêu vũ, uống chút rượu, thả lỏng tâm

tình.

Trong ánh

sáng mờ mờ ảo ảo của quán bar, Hàn Cảnh Hiên liếc mắt một cái thấy ngay

nơi Hạ Thần đang chờ, liền đi qua. Kỳ quái hỏi: “Tại sao không thấy bạn

bè của em đến đây?”

“Em chỉ cần mình anh Cảnh Hiên chúc mừng là đủ rồi, ngồi đi, chúng ta uống rượu nhé.” Hạ Thần dịch sang một bên, khẽ ngồi xuống.

“Hạ Thần, anh tặng em, chúc em sinh nhật vui vẻ!” Hàn Cảnh Hiên đem hộp quà tặng chuẩn bị từ trước đưa cho cô.

Hạ Thần tiếp nhận hộp quà, mở ra, là một đôi hoa tai trân châu thật đẹp,

nhẹ nhàng lấy ra đeo vào cho mình, nhìn anh: “Cám ơn anh, Cảnh Hiên, anh thấy thế nào? Có đẹp không ?”

“Rất đẹp.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô một cái, quả thật rất hợp.

“Chúng ta uống rượu đi, cụng ly.” Hạ Thần mở bình rượu nói.

“Cụng ly.” Hàn Cảnh Hiên cũng cầm lấy ly rượu.

Nhìn giữa sàn nhảy nam nữ đều nhảy múa điên cuồng cực độ, Hàn Cảnh Hiên chỉ

một mình uống rượu buồn, tâm phiền ý loạn nghĩ cách chu toàn cả cha mẹ

và Tư Dĩnh.

Hạ

Thần nhìn trên bàn một đám bình rượu rỗng, đột nhiên có chút đau lòng vì anh, cũng hận anh vì cái gì lại không thương mình? Nếu anh yêu cô, hẳn

đã không phát sinh những chuyện thế này.

“Hạ Thần, anh đi toilet.” Hàn Cảnh Hiên đã uống rất nhiều, khi đứng lên thân mình có chút lay động.

“Vâng.” Hạ Thần gật gật đầu, nhìn Hàn Cảnh Hiên vừa đi khỏi tầm mắt, vội vàng

lấy từ trong bóp lấy ra một viên thuốc, bỏ vào chén rượu của anh, dùng

sức lay động một chút, sau đó làm bộ như như không có việc gì, bình thản uống rượu.

Hàn

Cảnh Hiên trở lại chỗ ngồi, vẫn như trước cầm lấy ly rượu uống một hơi

cạn sạch, anh thật sự muốn say, vì sao càng uống càng cảm thấy tỉnh táo?

Hạ Thần ngồi bên vụng trộm quan sát phản ứng của anh.

Tại sao lại thấy nóng trong người, đầu cũng choáng váng? Hàn Cảnh Hiên đột

nhiên thấy không ổn, cố sức đứng lên: “Hạ thần, anh đi trước.”

“Anh Cảnh hiên, em đi cùng anh.” Khóe miệng Hạ Thần nhếch lên, biết thuốc đã phát huy tác dụng.



Không thể cứu vãn

Hạ Thần lái xe, Hàn Cảnh Hiên khổ sở ngồi một bên, không được, thân thể

càng ngày càng nóng, ý thức đã mơ hồ, nhìn người đang lái xe, tại sao rõ rang lại là Tư Dĩnh, dùng sức lắc đầu, lại biến thành Hạ Thần.

“Anh Cảnh Hiên, anh làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?” Hạ Thần làm bộ quan tâm hỏi.

Nhưng Hàn Cảnh Hiên chỉ nhìn thấy Tư Dĩnh đang quan tâm anh.

“Tư Dĩnh, là em sao?” Hàn Cảnh Hiên giữ chặt tay cô.

Thân mình Hạ Thần cứng đờ, nhưng ngay lập tức liền dịu dàng nói: “Phải, em

đây, em là Tư Dĩnh.” Khi nói chuyện, xe đã dừng ở cửa một khách sạn.

Hạ Thần đỡ Hàn Cảnh Hiên vào căn phòng cô đã sớm chuẩn bị trước, vừa vào

cửa, cố gắng hết sức đem Hàn Cảnh Hiên đến giường ngủ. Vừa muốn xoay

người đi, đã bị anh nửa tỉnh nửa mê một phen kéo lên trên giường.

Đột nhiên, di động trong túi Hàn Cảnh Hiên vang lên, Hạ Thần sờ soạng tìm

di động, chỉ thấy hiện lên dòng chữ vợ yêu, liền biến sắc, nhấn một cái

tắt điện thoại di động.

Đới Tư Dĩnh nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ, Cảnh Hiên còn chưa về nhà,

di động đột nhiên ngắt máy, sao lại thế này? Cô bắt đầu lo lắng đứng

ngồi không yên, lại an ủi chính mình có lẽ anh có việc quan trọng không

muốn bị quấy rầy.

“Tư Dĩnh, đừng đi, được không?” Cơ thể càng ngày càng nóng, anh không chịu nổi đè lên người Hạ Thần.

“Cảnh Hiên, em không đi, em sẽ