Old school Easter eggs.
Người Tình Giấu Mặt

Người Tình Giấu Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327151

Bình chọn: 9.5.00/10/715 lượt.

g không nghĩ chạm vào, bởi vì cô không muốn bị cuốn vào vòng xoáy tranh doạt của nữ nhân.

Ân Tịch đổi đề tài: ” Tôi muốn chơi đàn vi-ô-lông cô giúp tôi lấy đến đây xem thử một chút đi”

“Ân Tịch tiểu thư cũng biết kéo đàn vi-ô-lông sao, thật lợi hại ah!” Nữ hầu kinh ngạc mà nói, trong mắt toát ra sự thích thú và hâm mộ.

“Tên của em là gì?” Ân Tịch nhìn thấy vẻ hồn nhiên không có một tia giả tạo của cô ta.

“Em gọi là Lan Lan, là Lan trong Lan Vương loài hoa nổi bật nhất trong các loài hoa nha. Em là số ít trong những người Trung Quốc ở đây có thể nói tiếng Trung nha.” Cô ta ngây ngốc cười hắc hắc.

“Cảm ơn em, Lan Lan.” Ân Tịch tỏ vẻ hữa hảo, “Tôi muốn đi dạo trong hoa viên bên cạnh, phiền em giúp tôi đem đàn vi-ô-lông cùng theo qua đó.”

“Có thể như vậy hay không. . .” Lan Lan lộ ra chút biểu tình khó xử.

“Sẽ không sao, có chuyện gì tôi sẽ thay em chịu trách nhiệm” Ân Tịch nhìn ra sự lo lắng của cô ta, hiểu ý mà trấn an cô ấy.

Được Ân Tịch chắc chắn như vậy, Lan Lan vui sướng cầm đàn Vi– ô – lông hướng ra phía ngoài mà đi, Ân Tịch bị tâm tình của cô ta cuốn hút, lo lắng cũng từ từ buông lỏng, vườn hoa sau buổi trưa, cũng tĩnh lặng như vậy, còn có thanh âm của đàn vi-ô-lông, ít nhất trong thời gian ngắn ngủi này cô không phải vì Thân Tử uệ mà phiền lòng.

Cô tiếp nhận đàn vi-ô-lông trên tay Lan Lan, nhẹ nhàng mà thí âm. Gió hiu hiu thổi, nhẹ nhàng mà vờn lên tóc dài của cô, cô vô thức nhắm hờ mắt lại, hưởng thụ giây phút tĩnh lặng hiếm có này.

Thanh âm nhẹ nhàng, êm dịu, du dương, giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy vô cùng tự nhiên, thản nhiên đến mức người ta không thể kìm nén được.

“Thật là dễ nghe!” Người hầu gái đứng cách Ân Tịch không xa, yên lặng ghi nhớ ở trong lòng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, giống như đang hưởng thụ.

Thân Tử Duệ đứng ở một bên nhìn Ân Tịch, không có muốn tiến lên quấy rầy cô, hắn cũng không nghĩ rằng mình có thể chứng kiến được một màn như vậy.

Cô gái này lại một lần nữa khiến hắn kinh ngạc, hắn không ngờ cô kéo vĩ cầm lại hay như vậy. Tiếng đàn của cô nhẹ nhàng nhưng mang nặng u sầu cùng bi thương, như làn nước mùa xuân, một khi đã gợn sóng làm cách nào cũng không thể thu trở về được nữa.

Mái tóc dài bị gió thổi tung, để lộ ra gương mặt thanh mĩ trắng nõn, ánh mặt trời buổi trưa chiếu lên thân thể cô lộ ra một tầng vàng óng ánh, chiếu lên quần áo trắng trong của cô, cô lúc này tựa như là một bức tranh tiên nữ hạ phàm, ưu thương mà vẫn mỹ lệ thanh thuần.

Những ngón tay thon dài, trắng hồng nõn nà của cô theo nhịp điệu mà kéo đàn vi-ô-lông.

Hắn nhìn bức tranh này, trong lòng có thanh âm dội lên, luật động trong tĩnh lặng, ngũ quan lạnh lùng của hắn cũng trở lên nhu hòa.

Thanh âm như nước chảy thoảng qua, đáy lòng hắn chậm rãi biến hóa theo tiếng đàn của cô, nhanh chóng bước đi vào thư phòng, nhẹ nhàng lật lắp đàn dương cầm lên, chưa bao giờ hắn lại muốn đàn một bản nhạc như bây giờ.

Năm ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mà đặt trên phím đàn, phối hợp với nhịp điệu của cô bắt đầu đàn.

Ân Tịch cảm nhận được tiếng đàn, động tác trên tay hơi ngừng một chút, tiếng đàn của hắn cũng u buồn ai oán, lại có một phần vui vẻ, tựa hồ hắn muốn dùng tiếng đàn để xua tan mọi u sầu của cô.

Cô lại kéo vi – ô – lông, từ từ đuổi kịp tiết tấu của hắn, tiếng đàn của hai người hoàn mỹ tựa như thác nước từ trên cao chảy xuống, từng đợt sóng bắt đầu gợn, từ từ lan tỏa, hai con người lần đầu tiên cùng hòa tấu lại hài hòa như vậy. . .

Chậm rãi, chậm rãi, tay hắn thu hồi thanh âm cuối cùng, Ân Tịch cũng chậm rãi buông cây đàn vi- ô – lông trên tay xuống.

Lan Lan nói không lời, không biết làm như thế nào để biểu đạt kinh ngạc của chính mình, chỉ cảm thấy tất thảy đều đẹp quá, hoàn mỹ quá.

Ân Tịch xoay người, chỉ thấy Thân Tử Duệ mặc một bộ đồ hưu nhàn từ trong phòng đi tới, ánh mặt trờ chiếu rọi lên người hắn, làm cho Ân Tịch có nháy mắt thất thố cùng si mê.

“Tôi không hề nghĩ rằng, hóa ra cô có thể chơi vi – ô – lông.” Trong giọng nói của hắn có một chút ấm áp, không hề lạnh như băng hay bá đạo làm cho cô muốn chạy trốn.

“Bởi vì tôi từng có một vị tiểu sư phụ thiên tài.” Ân Tịch thản nhiên nói. Từ lúc cô rời khỏi Tề gia đến nay, chưa hề gặp lại Trữ Dịch, cũng không biết được hiện tại hắn như thế nào, ánh mắt của cô hiện lên tia u sầu thản nhiên.

Hắn thoáng thấy nỗi mất mát chợt lóe trong đôi mắt cô, trong lòng khôngg hiểu lại có cỗ xúc động, mất mát kia của cô là vì ai? Còn có tiếng đàn ưu thương kia của cô là vì ai?

“Tôi có một người bạn cũng rất am hiểu về vi – ô – lông, cũng là một thiên tài hiếm có.” Hắn ép buộc chính mình không được nghĩ tới người đàn ông khiến cho lòng cô ưu thương kia là ai, vậy nên chỉ có thể dời sang chuyện khác.

“Biết chơi vi – ô – lông thì có rất nhiều người, nhưng thiên tài về vi-ô-lông thì không nhiều.” Lời nói của Ân Tịch có vẻ như bâng quơ nói chuyện không đâu, suy nghĩ rối loạn khiến cho cô không thể tập trung được. . .

Khoảnh khắc này, cô không thể không nhớ đến Trữ Dịch. Thời thơ ấu, ngoại trừ mẹ, hắn là người con trai duy nhất đem lại cho cô s