
là đỉnh cao của những năm tháng vàng son của tôi, thưa phu nhân”, ông trả lời với vẻ lịch sự cứng nhắc. “Đã đến lúc tôi từ bỏ mọi giấc mơ để chờ đợi Thần Chết đến trong thanh thản và giải thoát tôi khỏi nhữung nhiệm vụ trần tục của mình.”
Đã miễn dịch với những lời nói châm biếm này, Caroline âu yếm cười rạng rỡ với ông, “Cám ơn, Wilbury. Tôi nghĩ đó là điều ông sẽ nói.”
Lê lết đến lò sưởi, người quản gia lầm bầm khe khẽ, “Tôi yêu trẻ con, cô biết đấy. Tôi yêu những đứa bé đáng yêu được nuông chiều quá mức với những bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ, những ngón tay xinh xắn bẩn thỉu vấy bẩn lên mọi bề mặt mới được đánh bóng trong nhà”. Khi ông nghiêng về phía lò sưởi, cặp sinh đôi dừng chơi và há hốc miệng nhìn ông. Nhe những chiếc răng vàng khè sắc lẻm trong một nụ cười nhăn nhó, ông thì thào, “Đên đây nào, các chàng trai. Tôi sẽ đưa các cậu đến bếp uống ca cao nóng ngon tuyệt”.
Những con mắt trợn tròn vì sợ hãi, hai cậu bé nhổm dậy hét toáng lên chạy khỏi phòng. Wilbury đứng thẳng hết mức mà cái lưng còng của ông cho phép và đảo tròn mắt.
“Wilbuwwy!”, Eloisa bi bô, trườn khỏi lòng mẹ và đi chập chững qua phòng. Vòng cánh tay quanh đôi chân gầy gò của người quản gia, cô bé nhìn lên và chớp chớp đôi mi dài với ông. “Cháu muốn ca cao!”
Với một tiếng thở dài chịu đựng, ông nhấc đứa bé bụ bẫm lên, mọi chiếc xương già cỗi của ông cọt kẹt phản đối. Cô bé hớn hở giật giật đôi tai méo mó của ông khi ông bế cô bé đi về phía cửa. Vẻ mặt đông cứng của ông không bao giờ biến đổi, nhưng khi đi qua Portia, ông trao cho cô một cái nháy mắt gần như không thể nhận thấy.
Cô nuốt lại một nụ cười, phấn khởi hơn khi biết ít nhất cô có một đồng minh trong ngôi nhà này. Wilbury luôn đứng về phía Julian. Sau khi Duvalier biến Julian thành một ma cà rồng, Wilbury đã là người duy nhất chia sẻ bí mật đen tối này của hai anh em, giúp Adrian biến hầm mộ của Julian trong căn hầm của lâu đài do tổ tiên truyền lại thành một phòng ngủ xứng với một hoàng tử. Chính ông đã khiến Portia cảm mến khi đứng gác ngoài phòng khiêu vũ của dinh thự trong khi cô luyện tập cách sử dụng một cái cọc và bắn tên thay vì khiêu vũ và chia động từ tiếng Pháp. Ông cũng đã quét đi những mảnh vỡ của vô số những bình hoa và tượng sứ cô đã làm vỡ chỉ với một tiếng lầm bầm quở trách.
Adrian đợi đến khi con gái đã an toàn ra ngoài tầm tai mới chuyển sự chú ý lại với Portia, “Anh cho rằng anh chỉ có thể đổ lỗi cho chính mình. Anh nên biết rằng sự mê đắm này của em sẽ không bao giờ có được điều gì tốt đẹp”.
“Anh không cần phải lo lắng thêm nữa về điều đó”, Portia nghiêm nghị trả lời ngay cả khi ký ức về nụ hôn của Julian khiến cổ họng và môi cô râm ran. “Anh đã đúng tất cả. Julian không còn là người – hay ma cà rồng – mà em nhớ nữa”. Cô cúi đầu, cố tình tránh ánh mắt sắc sảo của Caroline. Tuy cô và Vivienne gần gũi về tuổi tác hơn, nhưng Caroline mới luôn là người có thể đọc được trái tim cô.
“Cậu ấy đã nói gì đối chất với cậu ấy về những vụ giết người?” Larkin nghiêng người về phía trước, không kìm được tính hiếu kỳ tự nhiên của mình lâu hơn nữa, “Cậu ấy phủ nhận không biết về chúng hay cậu ấy thú nhận?”
Anh ấy không làm gì, Portia nhăn nhó nhớ lại. Có nghĩa là anh ấy đang cố giấu điều gì đó. Nhưng anh ấy đang cố gắng che giấu cho ai? Chính anh ấy? Hay ai khác nữa?
Mặc dù ghê tởm việc nói dối của mình, cô tiệp nhận ánh mắt tinh tường của Larkin bằng ánh mắt tinh anh của chính mình. “Em chưa có cơ hội hỏi anh ấy. Em e rằng cuộc săn lùng phù thuỷ nho nhỏ cao hứng của anh đã làm đứt quãng cuộc thẩm tra của em.
Larkin ngả người lại trên thành ghế, lộ rõ vẻ thất vọng. Vivienne vỗ vỗ lên đầu gối anh và mỉm cười với em gái mình. “Em không hiểu tất cả những chuyện om sòm này là vì cái gì. Điều quan trọng duy nhất là Portia của chúng ta đã trở về - an toàn và khoẻ mạnh”.
“Anh muốn con bé được như thế mãi”, Adrian phản công. “Nhưng anh không thể trông đợi điều đó khi mà Julian đang ẩn náu quanh đây.”
“Anh ấy nói với em là anh ấy đang rời khỏi Luân Đôn”, Portia nhẹ nhàng nói. “Rằng anh ấy sẽ không... làm phiền chúng ta nữa”.
Một thoáng đau khổ lướt qua mặt Adrian, khiến trái tim cô như bị siết lại vì hối tiếc. Cô không có cách nào biết được Julian đã nói thật hay lời nói của anh chỉ là một mưu mẹo thông minh nhằm đánh lạc hướng họ. Cô thậm chí đã không dám kể với Adrian chuyện anh đã tìm đường thoát thân như thế nào, thà cứ để họ tin rằng anh đã dùng sức mạnh siêu nhiên của mình để trèo xuống một ống nước khô từ mái nhà. Trong tất cả những cuộc chiến của mình, họ chưa từng gặp một ma cà rồng thực sự có thể tập trung quyền lực đủ để biến thành một con dơi. Nếu Adrian biết được em trai mình sở hữu tài năng hiếm hoi đó, anh có thể xem Julian là một mối đe doạ lớn hơn.
Adrian làm cô ngạc nhiên khi anh ngồi phịch xuống mép chiếc ghế đệm dài và lướt một bàn tay trên chiếc cằm chưa cạo râu của mình, “Anh biết em có thể nghĩ anh đã phản ứng thái quá, nhưng khi anh nhìn thấy em đứng trên mép mái nhà đó với khuôn mặt trắng bệnh và mái tóc rối bù...”
“Anh đã tin vào điều tồi tệ nhấ