XtGem Forum catalog
Người Tình Bắc Hải

Người Tình Bắc Hải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325963

Bình chọn: 9.5.00/10/596 lượt.

ị,

cô ta nói trơn tru lưu loát như được thục luyện. Mao Lệ lúc đó hết sức căng

thẳng, cô vốn là người hoạt khẩu, nhưng trước cô gái này lại rơi vào thế yếu,

không thể chế ngự được sự căng thẳng, bởi vì thân phận cô ta quá đặc biệt, vừa

là vợ hiện nay của chồng trước, cũng là em gái của bạn trai hiện tại. Cô rất ít

khi thấy Triệu Thành Tuấn nhắc đến em gái, cơ hồ cố ý né tránh. Triệu Thành

Tuấn sở dĩ né tránh, bây giờ xem ra có thể cảm thông bởi vì Triệu Mai lấy anh

trai của anh, em gái trở thành chị dâu, cảnh ngộ éo le và sự khó xử có lẽ Triệu

Thành Tuấn chịu đủ. Mao Lệ bình thường rất ít hỏi chuyện riêng tư của Triệu

Thành Tuấn, tuy có tò mò nhưng cô cảm thấy giữa cô và anh vẫn chưa đến mức cùng

thổ lộ hết chuyện gia đình, hai người mặc dù yêu hết lòng, nhưng dường như mỗi

người đều giữ lại một khoảng riêng.

Mao Lệ không ngờ, khoảng riêng đó của Triệu Thành Tuấn đối với cô hoàn toàn

không phải là chuyện nhà bình thường, những lời ngọt ngào mấy hôm trước của

anh, sự mẫn cảm của anh đối với Chương Kiến Phi và quá khứ của hai người, tất

cả đều có thể tìm được lời giải ở Triệu Mai.

Triệu Mai rõ ràng hiểu hết suy nghĩ của Mao Lệ, nhìn vẻ hồ nghi của cô, cô ta

cũng không cố ý kéo dài, sau mấy câu hàn huyên đi ngay vào chủ đề chính: “Tất

cả những gì cô muốn hỏi, tôi đều biết hết, hay là tôi kể cho cô nghe vậy, tất

cả những gì cô muốn biết đều ở trong câu chuyện đó.”

“Câu chuyện ư?”

“Phải, cô muốn nghe không?”

“Câu chuyện” được Triệu Mai thong thả kể ra, rõ ràng là một bộ phim truyền hình

về ân oán chốn danh gia, anh em lừa gạt, cốt nhục tương tàn thì ra không chỉ

trong phim ảnh mới có, đằng sau bề ngoài hào nhoáng vàng son là bao nhiêu sự

tàn nhẫn vô liêm sỉ tột cùng. Trong một gia đình như thế, không có tình thân,

chỉ có nhẫn tâm máu lạnh mới có thể sinh tồn. Mặc dù Triệu Mai chỉ nói mấy câu,

Mao Lệ vẫn có thể hình dung mọi tủi nhục mà anh em Triệu Thành Tuấn từ nhỏ phải

chịu đựng trong gia đình đó. Quá khứ cay đắng chắc chắn đã ngấm quá sâu nên anh

chưa bao giờ nói với cô. Giờ đây khi Triệu Mai kể ra những chuyện đó, cô không

khỏi xót xa, không ngờ Triệu Thành Tuấn dưới bề ngoài điềm tĩnh lạnh lùng lại

có một tuổi thơ đau buồn như thế.

Nhưng khi nghe kể đến ân oán giữa Triệu Thành Tuấn và thế hệ trưởng bối của

Chương Kiến Phi, Mao Lệ càng kinh ngạc, không thể tin, lẽ nào chính cha của

Chương Kiến Phi đã ép chết cha của Triệu Thành Tuấn?

“Đúng thế năm xưa cha tôi làm việc ở Hồng Hải, chức vụ rất cao, là giám đốc tài

chính cho Chương Thế Đức, cha tôi đi theo ông ấy đã nhiều năm, coi như là tâm

phúc. Chương Thế Đức năm xưa rất coi trọng cha tôi, cha tôi cũng một lòng một

dạ, vất vả tận tụy phục vụ ông ta. Cha tôi rõ ràng quá tin tưởng Chương Thế

Đức, không hề nghĩ đến cuộc chiến tranh giành quyền điều hành Hồng Hải giữa

Chương Thế Đức và người em trai Chương Thế Huân. Để đạt được mục đích ông ta

hoàn toàn bất chấp tình anh em, càng không có chuyện nhân từ với một thuộc hạ.

Năm xưa Chương Thế Đức tự tiện điều động một lượng vốn lớn của Hồng Hải, khi sự

việc bại lộ, ông ta không ngần ngại đẩy cha tôi ra làm vật thế mạng. Cha tôi bị

đuổi khỏi Hồng Hải đã đành, còn phải gánh món nợ khổng lồ, cả gia đình chúng

tôi vì thế phải ly tán. Vậy mà cha của Chương Kiến Phi vẫn chưa chịu buông tha

cho cha tôi, ông ta muốn moi từ cha tôi nhiều chứng cứ sai phạm của Chương Thế

Đức để mong có ngày triệt để hạ bệ Chương Thế Đức, chỉ có như vậy, ông ta mới

có thể hoàn toàn nắm Hồng Hải sau khi Chương lão gia lui về nghỉ ngoi. Nhưng

cha tôi quá trung thành với Chương Thế Đức, rõ ràng biết mình bị ông ta đưa ra

làm vật thế mạng vẫn không chịu phản bội chủ cũ, cuối cùng rơi vào đường cùng

buộc phải tự sát.”

Có luồng gió nhẹ lọt qua cửa sổ, căn phòng đột nhiên im ắng đến ngột thở.

Trên bãi cỏ ngoài cửa sổ, một người làm vườn vận chế phục đang xén tỉa cỏ,

tiếng máy xoèn xoẹt nghe đến rùng mình, tấm rèm màu kem bị gió vén lên, gió

lạnh đầu đông lùa vào có mùi ngai ngái của cỏ cây, khiến tập tư liệu trên bàn

bay lật phật, ánh mắt Mao Lệ bị hút về phía đó. Cô nhìn rất rõ chữ ký của

Chương Kiến Phi ở phía cuối những tờ giấy đó, cô nhận ra chữ ký của anh, từng

sống chung hai năm, tưởng rằng đã thân thuộc mọi thứ về anh, nhưng không hề

biết xưa nay cô chưa từng đi vào thế giới của anh.

Mao Lệ chỉ cảm thấy đầu u u, ánh mắt long lanh hướng vào Triệu Mai, cô ước gì

nghe cô ta nói một câu “Xin lỗi, tôi nói đùa” để xóa đi câu chuyện hoang đường

mà cô ta vừa kể, nhưng Triệu Mai mỉm cười, hoàn toàn không có ý đùa bỡn, hình

như còn rất thỏa mãn khi nhìn vẻ mặt thất kinh của Mao Lệ, điều cô cần chính là

cái đó.

“Bất ngờ quá phải không, giữa anh trai tôi và Chương Kiến Phi có mối thâm thù,

nói cách khác, cha tôi chết bởi tay cha và bác Chương Kiến Phi, đây là mối thù

không đợi trời chung, cô hiểu không?”

Triệu Mai xoay chiếc thìa cà phê trong tay, những ngón tay móng sơn bóng nhè

nhẹ vuốt qua những họa tiết màu vàng hoa lệ khắp thân cốc, ánh mắt thất thần

không nhìn vào đâu. Nhắc lại c