XtGem Forum catalog
Người Phiên Dịch

Người Phiên Dịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323060

Bình chọn: 9.00/10/306 lượt.

h lắc đầu: “Anh đang đợi em”.


Tôi lên xe anh, anh mở nhạc thật khẽ, bài hát Nếu em bỏ đi của Patricia Kass. Nhạc điệu du dương phảng phất trong khoang xe. Ánh mặt trời xuyên qua cửa xe chiếu lên người chúng tôi, chiếu vào những ngón tay thon thon của anh.

Âm nhạc mê hoặc, ánh nắng nhàn rỗi, đúng lúc này tôi lại nhìn tay của anh, tôi liền nhớ tới những thứ không nên nhớ. Nhớ tới những ngón tay của anh, tới cơ thể của anh vùi trong cơ thể tôi.

Tôi rất thích những ngón tay của anh.


Tôi nhìn ra ngoài cửa xe.

Đúng lúc xe đi ngang qua rạp chiếu phim thì gặp đèn đỏ, tôi nhìn vào tờ áp phích quảng cáo cho bộ phim hành động Mỹ đang rất nổi, về ba nữ đặc nhiệm xinh đẹp cứu rỗi thế giới, có tên là “Những thiên thần của Charlie”.

Tôi chỉ vào tấm áp phích hỏi Trình Gia Dương: “Anh đã xem phim này chưa?”.

“Chưa. Nghe nói rất hay thì phải.”


“Hôm nay anh có bận không? Em mời anh xem bộ phim này được không?” Tôi nói, “em vẫn chưa cảm ơn anh về việc đã tìm cho em một việc làm thêm tốt như vậy”.

“Phải thêm một bữa tối nữa.” Trình Gia Dương nói, trông rất nghiêm túc.


“Được thôi.”

Thực ra lúc đó tim tôi đập rất mạnh, nhưng sở trường của tôi là giả vờ như không có chuyện gì.

“Nhưng trà và đồ ăn vặt lúc xem phim anh phải mua đấy.”


Chúng tôi ôm trà sữa, snack khoai tây, bắp rang bơ vào và chọn được chỗ ngồi ở giữa, có thể duỗi thẳng chân, không khí lưu thông cũng tốt. Loại phim như thế này, hình ảnh đẹp, hiệu ứng âm thanh tốt, tình tiết không quá rối rắm, không hổ danh là loại phim giải trí. Trong phim có một tình tiết khiến người ta ấn tượng sâu sắc đó là đoạn nữ diễn viên chính đang gọi điện cho anh chàng trong mộng của mình thì điện thoại bị đập vỡ, cô nàng tức giận, vung một chưởng làm vỡ hàm đối thủ, rồi tức tối hét lên: “Cô có biết bây giờ tìm được một người đàn ông tốt khó khăn biết chừng nào không?”.

Tôi và Trình Gia Dương đều phì cười.


Xem phim xong, chúng tôi ăn cơm tại quán Phong Vị Hồ Nam ở gần rạp chiếu phim. Cả hai đều rất đói, nửa con vịt hầm tương, một đĩa măng xào, một bát cá nấu ớt, một đĩa thịt kho tàu, cả hai đều ăn hết sạch. Tôi phát hiện tuy Trình Gia Dương rất gầy nhưng lại ăn được thịt mỡ.

Các món ăn Hồ Nam đều rất cay, tôi uống sữa nhưng vẫn xuýt xoa vì cay. Khi đã lên xe tôi vẫn ra sức uống chai nước khoáng Trình Gia Dương đưa cho.

Lúc này trời đã tối hẳn, Trình Gia Dương nhìn tôi nói: “Kém thật đấy, anh cứ tưởng người Đông Bắc các em ăn ớt giỏi lắm kia mà”.

“Đừng có trêu em.” Tôi nói.

“Miệng em sưng lên rồi. Chắc chỉ còn cách này mà thôi.” Anh nhìn tôi.

“Cách nào vậy anh?”


“Anh sẽ phải hôn em. Đúng vậy đấy, anh sẽ phải hôn em, anh thà để vị cay nồng kia lan sang miệng mình chứ không thể tiếp tục nhìn em khó chịu như thế nữa.”


Sau đó tôi không nhớ rõ ràng nữa. Tôi cảm thấy dường như mình đã chủ động ôm lấy Trình Gia Dương, môi chúng tôi gắn chặt vào nhau, chúng tôi đều là nhân sĩ cùng ngành người học tiếng Pháp nên đương nhiên cũng áp dụng cách hôn của người Pháp. Hai lưỡi quấn vào nhau. Trình Gia Dương ghì chặt người tôi, đầu mũi anh cọ vào mặt tôi, tôi dựa vào cửa xe. Nhưng vị cay trên lưỡi anh còn kinh khủng hơn. Càng nóng lại càng phải quấn chặt lấy nhau. Mãi tới khi chúng tôi dường như ngạt thở, môi anh mới nhẹ nhàng rời khỏi môi tôi. Anh dịu dàng hôn liên tục lên mặt tôi. Tôi nghe thấy anh thì thầm nói: “Phi à, anh nhớ em”.

Tôi nghe thấy mình thì thầm đáp lại: “Em cũng vậy. Ngay cả trong mơ em cũng mơ thấy anh”.

Trình Gia Dương




Lúc tôi tiễn Phi về trường, đêm đã khuya. Tôi nhìn cô ấy nhảy chân sáo vào ký túc, tâm trạng rất vui. Mỗi khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn có cảm giác mình giống như một thiếu niên, trái tim non nớt của tôi lại nổi sóng liên hồi trước ánh mắt của cô gái ấy.

Tôi nhận điện thoại của Húc Đông, anh nói muốn tặng tôi một vé mời xem buổi công chiếu bộ phim điện ảnh do Trung Quốc sản xuất. Sau đó còn đe dọa tôi không được vắng mặt. Tôi biết anh không thích xem phim, lần này lại hào hứng như vậy thật khiến người ta không thể không hoài nghi động cơ của anh.

Húc Đông cười hì hì: “Đi rồi cậu sẽ biết ngay thôi mà”.

Tôi gọi điện cho Phi, hỏi xem cô có muốn đi cùng không? Phi hỏi: “Có thể gặp được minh tinh không anh?”.

“Đương nhiên là có.” Tôi nhìn vào vé mời, “chính là cô diễn viên Thượng Hải mới nổi gần đây, Ngô Gia Nghi.”

“Hay quá! Em rất thích xem phim có cô ấy đóng.”

Nhưng bỗng nhiên cô ấy dừng lại, “thật là trùng hợp, hôm đó em lại phải dẫn đoàn rồi. Thôi anh đi một mình nhé, nhớ phải xin chữ ký của cô ấy cho em đấy”.

Mình tôi đi thì có ý nghĩa gì chứ? Đành gọi điện cáo lỗi với Húc Đông vậy.

“Không được, cậu không đến là không nể mặt anh đấy.”

Đã nói tới hai chữ “nể mặt” này thì đúng là chẳng có cách nào để từ chối nữa, cuối tuần này, tôi đành ăn mặc chỉnh tề tới xem buổi công chiếu theo yêu cầu của Húc Đông vậy.

Trước buổi công chiếu, người ta bày tiệc rượu. Lúc tôi đến nơi, Húc Đông đã có mặt tại đó, bên cạnh anh là cô diễn viên Ngô Gia Nghi