
nhiệm, có ích cho xã hội là tôi đã hạnh phúc lắm rồi, đâu cần ai phải
thấu hiểu? Nếu như nuôi con để nhằm một mục đích nào đó hay chuộc lợi
cho bản thân thì người đó hoàn toàn không xứng đáng với danh từ cao quý
kia.
“Bác, bác có muốn nghe cháu kể một câu chuyện không ạ?”
“Bác rất muốn nghe.”
Bước chân tôi đều đều chậm rãi: “Có một cô gái trẻ chưa từng lập gia
đình, khi cô ấy chứng kiến người bạn thân nhất của mình mang thai mà
không kết hôn thì cảm thấy rất ái ngại. Nhiều lần cô ấy tìm cách khuyên
bạn mình bỏ đứa bé đi để làm lại cuộc đời nhưng người bạn đó nhất quyết
không chịu, nói rằng không cam lòng giết chính máu mủ của mình. Mỗi ngày người bạn đó đều đặt tay lên bụng mỉm cười hạnh phúc, có khi còn thì
thầm nói chuyện với đứa con trong bụng. Cô gái trẻ hoàn toàn không hiểu
nổi vì sao bạn mình lại cố chấp như vậy, rõ ràng người mà bạn ấy yêu
thương đã bỏ rơi bạn ấy, không thèm nhận đứa con đó vậy mà bạn ấy còn
yêu thương con của anh ta như vậy làm gì? Lẽ ra phải căm ghét anh ta,
phải ghét cả máu mủ của anh ta mới đúng, cô gái trẻ có suy nghĩ thế nào
cũng không hiểu nổi bạn mình. Sau này, khi cô gái trẻ ấy cũng làm mẹ,
được bế một đứa bé còn đỏ hỏn vào lòng, nhất là vào thời điểm đứa bé
biết gọi ‘mẹ’ lần đầu tiên thì cô gái đã hiểu bạn mình, cái đó gọi là
tình thương của người mẹ, dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không thể bỏ
rơi đứa con của mình, nó vô tội. Tình thương yêu đó là vô bờ, vô điều
kiện. Tương lai thế nào không quan trọng, dù cho con mình làm sai điều
gì thì người làm mẹ vẫn rộng lượng mà bao dung tha thứ.”
Khi câu chuyện của tôi kết thúc, quay sang nhìn mẹ Hải thì mới phát hiện ra bà ấy đã khóc từ bao giờ. Tôi dừng bước, im lặng nhìn bà ấy, chờ bà
ấy lên tiếng.
“Vân, con có ghét bác không? Bởi vì bác chính là kẻ sinh ra kẻ bạc tình, đáng ghét đó.”
Tôi thực sự không cầm lòng được: “Đúng là cháu rất ghét anh ta nhưng với bác cháu không có một chút ác cảm nào. Cháu nói thật đấy ạ! Cháu biết
bác cũng là một người mẹ, bác yêu thương con trai mình là điều hiển
nhiên. Cháu không trách bác đâu.”
“Bác có thể ôm con một lát không, con gái?”
Tôi dang tay ôm lấy bà ấy thay lời đồng ý. Vòng tay của bà ấy ấm áp và
chứa đựng nhiều tình cảm hơn tôi nghĩ, thật không thể tin người phụ nữ
giàu tình cảm này lại chính là người sinh đã ra người đàn ông bạc bẽo
không ra gì kia.
Mẹ Hải nói bên tai tôi: “Bác đã từng rất rất mong có được một đứa con
gái như con, có thể cùng tản bộ, cùng tâm sự, cùng mua đồ, cùng nấu ăn,
mua cho nó những bộ quần áo đẹp, dạy cho nó cách trở thành một người phụ nữ tuyệt vời. Con không ngại khi bác gọi con là con gái chứ?”
Những lời tâm tình chân thật của bà ấy đã chạm đến trái tim tôi.
“Vâng, và bác có thể đến nhà con chơi và thăm Bo bất kỳ lúc nào.”
Bà ấy sụt sùi buông tôi ra, đôi mắt già nua nhưng không che giấu được
nét đẹp một thời nhìn tôi xúc động: “Bác thấy ngưỡng mộ bố mẹ con nhiều
lắm vì họ đã sinh ra và dạy dỗ được một người con tuyệt vời như con,
trong khi họ chỉ là những người nông dân bình thường. Còn bác…bác tự cảm thấy xấu hổ.”
Tôi không nói gì nhưng rõ ràng không thể giấu nổi niềm tự hào về gia
đình mình. Tôi không ngại nói cho cả thế giới biết tôi yêu bố mẹ tôi,
những người nông dân chân lấm tay bùn nhưng chất phác và đôn hậu đã dạy
tôi biết bao điều về cuộc sống này.
Mẹ Hải về rồi, lòng tôi bắt đầu rối loạn, tôi không ghét
bà ấy nhưng con trai bà ấy thì có chết tôi cũng không thể nhượng bộ. Vấn đề là nếu Hải một mực muốn đem chuyện này ra tòa thì liệu tôi có thể
thắng được không? Tôi chỉ có một mình, còn anh ta có quyền và có tiền.
Tôi từng nghe nói có kẻ cưỡng bức phụ nữ mà còn có thể chạy thành trắng
án thì có lẽ quyền giành nuôi một đứa bé, còn là con đẻ của mình thì
hoàn toàn không khó chút nào.
Bo bỗng từ bên nhà hàng xóm chạy ào về ôm chặt lấy chân tôi, cười tươi rói: “Mẹ ơi, Bo đây!”
Tôi cúi xuống nhìn thằng bé, véo cái mũi nhỏ rồi bế nó lên: “Bo của mẹ không chơi với bạn Tý nữa à?”
“Không ạ! Bạn Tý không ngoan nên bị chú Minh đánh rồi mẹ ạ!”
Tôi quay sang chú ý nghe thì đúng là có tiếng trẻ con đang khóc, chuyện
này tôi cũng đã quen, thằng bé nhà hàng xóm khá nghịch ngợm nên thỉnh
thoảng lại bị bố hoặc mẹ quất mấy roi.
Tôi thơm lên cái má non mịn của Bo cẩn thận hỏi: “Bo, con có thích có bố không?”
Thằng bé không chú tâm đến câu hỏi của tôi lắm, nó vừa nghịch tóc tôi vừa trả lời: “Bố làm gì hả mẹ?”
Tôi ngẩn ra, không biết phải trả lời thằng bé như thế nào, nói vòng vo:
“Có bố giống như bạn Tý, có thể cõng con đi chơi, mua đồ chơi cho con,
dạy con đọc số.”
Bo chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi, ngây thơ hỏi: “Bố sẽ đánh Bo như bạn Tý hả mẹ? Bo không thích bị đánh đâu.”
“Nếu Bo ngoan thì bố sẽ không đánh con.”
Thằng bé không trả lời, rúc mặt và cổ tôi, tôi cũng không biết giải
thích sao nữa. Có lẽ Bo còn quá nhỏ để hiểu được sự cần thiết của người
bố, chỉ thêm vài tuổi nữa thôi nó sẽ hiểu mẹ chưa phải là tất cả, mọi
đứa trẻ đều rất cần có bố. Tôi không thể chờ thằng bé hiểu ra và hỏi
tôi